THƯ NGỎ

WELCOME TO TV6269

Các bạn thân mến,

Năm 1962 chúng mình bước vào Trưng Vương bằng những bước chân ngập ngừng của những cô bé lớp Đệ Thất ngây thơ. Rồi 7 năm học trôi qua những kỷ niệm với bạn bè, với Thầy Cô, với lớp học, với ngôi trường yêu dấu đã để lại trong ký ức của chúng mình tình bạn thân thiết và những kỷ niệm êm đềm, mơ mộng của một thời áo trắng TV.

Ngày nay tuy ở khắp mọi nơi, chúng mình đã tìm gặp lại nhau. Xin chào mừng tất cả các bạn và ước mong qua trang Blog Trưng vương 62-69 này sẽ là nơi gặp gỡ thân ái để TV6269 cùng ra chơi, vui đùa như ngày xưa trong sân trường yêu dấu.

TV6269







Tuesday, December 30, 2014

Giai Thoại Về Khúc Nhạc Giao Thừa Bài hát AULD LANG SYNE

CHIA TAY  NĂM CŨ
CHÀO ĐÓN NĂM MỚI
 
Auld Lang Syne - Audio   alt  Auld Lang Syne - Video
 
Giai Thoại Về Khúc Nhạc Giao Thừa
 
Bài hát AULD LANG SYNE
 
Ở Hoa Kỳ, dân chúng vào nửa đêm giao thừa dương lịch thường thức khuya để xem TV Chương Trình đón năm mới ở Quảng Trường Time Square ở New York, chủ đích là coi cảnh dân chúng theo dõi quả cầu tụt xuống theo 12 tiếng chuông đồng hồ để rồi tưng bừng hát mừng một năm mới bằng bài hát Auld Lang Syne.
Rất nhiều người Việt Nam thắc mắc chung quanh bài hát này vì họ quen nghe điệu hát quen thuộc nầy qua bài hát Tạm Biệt hay Ce n'est qu'un au-revoir! mỗi khi chia tay bãi trường hay tan Lửa Trại Hướng Đạo. Điệu hát này con nít Việt Nam nhại ý đổi lời là: Ò e, con ma đánh đu, Tạc zăng nhảy dù Zôrrô bắn súng! chết cha con ma nào đây, thằng Tây hết hồn, thằn lằn cụt đuôi".
Điều rất lạ thứ nhất là, dù là thiên hạ không biết chút xíu gì về tiếng Tô Cách Lan, nhưng điệu nhạc của nó bình dị quyến rũ thấm dễ dàng vào tâm trí khiến người ta nghe vài lần là thuộc ngay, có thể nói hát mà không hiểu lời ca nhưng cảm thấy hay, điều này thật lạ lẫm.
Kỳ thực, bài này gốc gác từ xứ Tô Cách Lan nhưng lại mang rất nhiều cái lạ. Chữ Auld Lang Syne nếu dịch ra tiếng Anh là Times Gone by nghĩa là nói theo tiếng Việt là Cái thủa năm xửa năm xưa, mà nói theo giọng Nam kỳ xứ Việt là Hồi Nẵm.
Cái lạ lớn thứ hai là bài hát này được phổ biến hầu như khắp hoàn cầu nhưng lại được hát vào những dịp khác nhau.
Và cái lạ thứ ba là nguyên thủy của bài hát là dùng để ''mừng đón'' một điều vui mới đến, nhưng về sau nó lại được sử dụng để ngậm ngùi ''tiễn đưa'' một điều luyến tiếc.
 
Bài Auld Lang Syne ban đầu là do Thi Sĩ trứ danh của xứ Tô Cách Lan tên là Robert Burns chuyển ký và in ra dựa vào một bài du ca dân dã của xứ này. Robert Burns đưa ra một bản chép của bài ca nguyên thủy đến Viện Bảo Tàng Anh với câu ghi chú: "Bài hát sau đây, một bài hát rất cổ, cổ nhất trong những bài xưa cổ và chưa bao giờ được in ra và ngay dù xuất hiện dưới dạng bản thảo cho đến lúc tôi ghi ra từ tiếng hát một cụ già, điều này đã đủ khiến cho người ta tin cậy".
Nhưng điệu ca mà ông Burns chuyển ký ra không phải là điệu hát ngày nay.
Auld Lang Syne dịch theo từng chữ Tô Cách Lan ra Anh ngữ là Old Long Since, được Robert Burns dịch là Times Gone By. Nói theo tiếng Việt, tôi nghĩ thích hợp hơn cả dịch là ''Năm xưa, năm xửa, năm xưa''.
Đại ý của bài Ca Dao Tô Cách Lan này là hai người bạn thân rất lâu không gặp nhau rồi rủ nhau nhậu bia, nhậu rượu, nhưng với điều kiện tiền ai nấy trả. Hai ông cùng lè nhè nhắc lại bao nhiêu chuyện cũ thuở năm xưa năm xửa như: Nào là cùng nhau leo đồi, nào là cùng nhau lội suối...Cứ nhắc xong một kỷ niệm thì họ lại cùng nâng ly nốc cạn. Uống cho đến say thì thôi.
  
Lời ca Việt tếu Ò e con ma đánh đu đúng âm điệu nguyên thủy vì người Tô Cách Lan đã dùng cây kèn bagpipe để thổi.
Theo phong tục cổ truyền của xứ Tô Cách Lan, người dân đã hát bài này vào dịp Giao Thừa Năm Mới hay Hogmanay.
Người phổ biến bài này bằng cách chơi nó vào dịp Giao Thừa Tết Dương Lịch trong những buổi phát thanh thường niên kể từ năm 1929 là Nhạc Trưởng Guy Lombardo.
Bài Auld Lang Syne rõ ràng tỏ sự vui mừng gặp lại nhau sau bao nhiêu năm xa cách, nâng ly nhắc lại chuyện xưa. Áp dụng vào tiệc rượu Tất Niên Giao Thừa thì rất đúng, vì đây là dịp sum họp bè bạn. Nhưng khi nó lan truyền ra các xứ khác, thì nó được hát với cách áp dụng rất khác nhau.
* Ở Đài Loan, bài này hát vào dịp sinh viên tốt nghiệp và đám tang, tượng trưng cho sự chấm dứt hay vĩnh biệt.
*Ở Nhật, vài tiệm siêu thị chơi bản này để nhắc nhở khách hàng giờ đóng cửa.
*Ở Anh Quốc, bài này cử vào lúc bế mạc của Đại Hội thường niên về Mậu Dịch.
* Ở Hàn Quốc, trước khi có bài Quốc Thiều Aegukga (Ái Quốc Ca) hiện nay, thì họ dùng điệu này làm Quốc Thiều với lời tiếng Hàn.
Trường hợp xứ Maldives cũng giống vậy: Đó là bản Gaumii Salaam nhạc Auld Lang Syne với lời đặt theo thổ ngữ.
* Ở Ấn Độ, trong Quân Lực xứ này, khi tiễn toán quân Tân Binh tuyển mộ diễn hành rời khán đài, thì bài này cử lên và toán lính phải đi thật chậm.
 * Dân Việt Nam còn nhớ bài Auld Lang Syne cũng được vào phim ảnh như là nhạc chủ đề như cuốn phim La Valse dans l'Ombre/Điệu Luân vũ trong Bóng mờ với  Robert Taylor và  Vivien Leigh. Mời xem một đoạn trong phim:
Mời coi lại vài đoạn trong phim, với hình ảnh Vivien Leigh và Robert Taylor , nhớ lại một thời ở Saigon bao nhiêu lần đến Rạp Lê Lợi coi đi coi lại phim này...
             http://www.yourepeat.com/g/vivien+leigh+waterloo+bridge

Mời nghe bản Valser Dans L'Ombre("Farewell Waltz") rất xưa, trên đĩa 45 vòng, do ca sĩ Marie José hát tiếng Pháp, năm 1945, trong link này:
 
                         https://www.youtube.com/watch?v=N5TCdKEOLy8
Bài Auld Lang Syne đúng là một điệu hát rất hay, rất lạ và cực kỳ thân quen với hầu như với tất cả mọi người, trong mọi trường hợp, dùng sao cũng thích hợp: đón mừng và buồn tiễn nhau đi. Đây là bài nhạc trứ danh mang giá trị vượt thời gian và không gian, mỗi lần nghe lại là mỗi lần  nhớ một thời... và cái hay của bản nhạc với lời ca xa xưa nhưng có thể mấy ai thấu hiểu sự kỳ bí hấp dẫn về nó cả như câu nói của người Anh: ''the song that nobody knows''.

                                                                                                                        

                                                                                                                     
image.gif

image.gif

Wednesday, December 24, 2014

THẦY TÔI

THẦY TÔI

Những năm trước 1975 , tôi rất thích đọc sách. Bao nhiêu chân trời như mở rộng ra trước mắt. Được khám phá biết bao nhiêu thú vị của cuộc sống. Được học bao điều hay ý đẹp qua những trang sách. Doãn Quốc Sỹ là một tác giả tôi rất thích. Ông là một nhà văn, một nhà giáo. Dẫu chưa được là học trò của ông ngày nào, nhưng ông vẫn là một người thầy tôi quý mến và ngưỡng phục.   
Hai truyện ngắn " Chiếc chiếu hoa cạp điều" và " Gìn vàng giữ ngọc" của ông là những bài học tôi luôn ghi nhớ, cái Tâm của nhà văn thật trong sáng.

Gần 40 năm sau , một hạnh duyên đã cho tôi quen biết các cô con gái của ông. Tôi đã gặp Khánh, Liên ,  các em rất giản dị, chân chất và rất dễ thương. Không hiểu sao tôi lại thích em Liên và hai chị em tôi thỉnh thoảng thư cho nhau .Bẵng một thời gian , bề bộn với cuộc sống...bặt tin nhau . Một ngày đẹp trời bỗng nhớ đến em.

 Hi Liên,
Ch Lan đây. Hình như lâu lm ri ch em mình bt tin nhau. Ch em mình đu bn rn vi cuc sng. Và c thế, thi gian c vô tình trôi chy.
Em do này khe không? Ch vn nh cô em be bé, gii giang, nhanh nhn. Chuyn cái nhà VN chc đã OK t lâu ri phi không? Cháu ngoi ca em bao nhiêu tui ri.
Hôm nay viết thư thăm em bi vì có mt cô em cùng hc chung trường tiu hc vi ch nhc đến gia đình em, nhc đến Khánh, đến bài viết v M em do nào.Qu đt tròn tht Liên nh? Và ch nh đến em. Và hi thăm em.
Vn nh li hn ca em ghé thăm nhà ch.
Nếu em vn còn ý đnh đó., hân hoan chào đón em , Liên nhé.
Chị Lan

Ôi trời chị Lan…, lâu thiệt là lâu chị em mình không rí ráu với nhau qua email! Đúng là bận cuộc sống quá chị à. Em có 3 part time jobs tại nhà nên trở thành full time worker hồi nào không hay. Có khi còn over time worker nữa!  Thế là thời gian 24 tiếng đồng hồ một ngày hết toi!
 
Chị, tháng 9, chị Chu có qua đây làm giỗ anh Lộc, làm em nhớ chị em mình biết nhau cách nay 2 năm cũng vào ngày giỗ anh Lộc, phải không? Thời gian bay!
Em sẽ kể chuyện cô em bạn cùng trường với chị cho chị Khánh em nghe. Cô đó tên gì? Biết chị Khánh em ra sao?
Em muốn đến chơi chị ngay cuối tuần này quá, nhưng lại có chương trình dắt bố em đi nghe nhạc Tình Ca – Dân Ca của anh Trần Lãng Minh và Nga Mi. Chị đi không, để em chuyển flyer chị xem nhé.
Em chẳng dám hứa lúc nào đến nhà chị được, nhưng mọi thông tin của chị đã save vào máy điện thoại rồi. Gửi mail này đi xong em sẽ gửi tiếp brochure chương trình nhạc liền một khi.
Em Liên

  Và rồi em đã đưa bố của em , ông Doãn Quốc Sỹ đến căn phòng be bé của tôi. Thật là một hạnh phúc. Lại có cả anh Khải, con nhạc sĩ Vũ Thành, tác giả Giấc mơ hồi hương, anh hàng xóm của gia đình tôi cũng ghé chơi. Kỷ niệm được gợi lại của các ông bạn già ngày đó, ông Sỹ và ông Thành.

 T->P: anh Khải, ông Sỹ, PLan , Liên

 Ông Sỹ với khuôn mặt rắn rỏi, giọng vang vang kể lại những kỷ niệm với cụ Tú Mỡ, cụ thân sinh của bà Sỹ. Ông nói về bài thơ Ông đồ của Vũ Đình Liên. Ông nói về Nam Định, quê của ông. Tôi khoe với Liên hình ông Sỹ do bạn tôi, Đỗ Duy Ngọc vẽ, và ông rất thích thú với bức họa này.

 Không biết còn có dịp gặp ông nữa không, cho nên phải ghi lại kỷ niệm này.



 Em Liên đằng sau tấm hình đang chuẩn bị món chè do em mang đến cho chúng tôi. Em thật dễ thương, chân thật và tôi rất quý mến em. Và  bốn người chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện về văn học , về âm nhạc, về những bài hát của ông Vũ Thành. Ông Doãn Quốc Sỹ năm nay đã 91 tuổi , hơi quên quên nhớ nhớ ,  nhưng ông thật khỏe mạnh , tự đi đứng một mình , tự lo cho mình , chưa cần sự giúp đỡ của con cháu nhiều. Chuyện xưa thì nhớ nhiều , chuyện nay thì ...nhớ ít. Cầu mong Thầy luôn mạnh khỏe, an khang.

 Cám ơn  Thầy cho con một niềm vui .
Cám ơn Liên  , cám ơn anh Khải đã cho tôi có một buổi chiều ấm áp. 

Phương Lan HB 10:00PM 12/24/2014



Monday, December 22, 2014

TRƯNG VƯƠNG 62-69 CHÚC NHAU GIÁNG SINH 2014 BÌNH AN , VUI VẺ.

TRƯNG VƯƠNG 62-69 
CHÚC NHAU GIÁNG SINH 2014 
BÌNH AN , VUI VẺ

me