THƯ NGỎ

WELCOME TO TV6269

Các bạn thân mến,

Năm 1962 chúng mình bước vào Trưng Vương bằng những bước chân ngập ngừng của những cô bé lớp Đệ Thất ngây thơ. Rồi 7 năm học trôi qua những kỷ niệm với bạn bè, với Thầy Cô, với lớp học, với ngôi trường yêu dấu đã để lại trong ký ức của chúng mình tình bạn thân thiết và những kỷ niệm êm đềm, mơ mộng của một thời áo trắng TV.

Ngày nay tuy ở khắp mọi nơi, chúng mình đã tìm gặp lại nhau. Xin chào mừng tất cả các bạn và ước mong qua trang Blog Trưng vương 62-69 này sẽ là nơi gặp gỡ thân ái để TV6269 cùng ra chơi, vui đùa như ngày xưa trong sân trường yêu dấu.

TV6269







Saturday, July 21, 2012

Trưng Vương 69 đọc thơ

 XIN LẠI

Xin lại mùa xuân biếc
Tuổi lên năm lên mười
Vàng hoa ngoài đầu ngõ
Vàng nắng trong nụ cười

          Hoa cúc màu bươm bướm
         Áo đỏ như môi tươi
         Guốc xinh ngoài hiên vắng
         Tóc gió thả giữa trời

Xin lại mùa xuân biếc
Chẳng gặp ai ăn mày
Ai cũng nhiều áo mới
Phong bao đỏ cầm tay

          Xin lại mùa xuân biếc
          Ðêm thơm từ ngọn cau
          Ngày thơm từ mái rạ
          Hoa lá rũ ngang đầu

Xin lại mùa xuân biếc
Cho em và cho ta
Ðầu năm theo áo Mẹ
Ði lễ Chùa – nhặt hoa


( Đỗ Trung Quân)

Mùa xuân chín

          Trong làn nắng ửng: khói mơ tan,
          Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng.
          Sột soạt gió trêu tà áo biếc,
         Trên giàn thiên lý bóng xuân sang.


Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời.
Bao cô thôn nữ hát trên đồi.
Ngày mai trong đám xuân xanh ấy,
Có kẻ theo chồng, bỏ cuộc chơi.


          Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi,
          Hổn hển như lời của nước mây,
          Thầm thỉ với ai ngồi dưới trúc
          Nghe ra ý vị và thơ ngây.


Khách xa, gặp lúc mùa xuân chín,
Lòng trí bâng khuâng sực nhớ làng
Chị ấy năm nay còn gánh thóc
Dọc bờ sông trắng nắng chang chang…


Hàn Mặc Tử

              Cây tam cúc

          Cỗ bài tam cúc mép cong cong
          Rút trộm rơm nhà đi trải ổ
          Chị gọi đôi cây
          Trầu cay má đỏ

Em đi đêm tướng điều, sĩ đỏ
Đổi xe hồng đưa Chị đến quê Em
Năm sau giặc giã
Quan Đốc đồng áo đen, nẹp đỏ
            Ổ rơm thơm đọng tuổi đương thì
            Đứa được
            chinh truyền xủng xoẻng
            Đứa thua
            Đáo gỡ ngoài thềm
Kết xe hồng đưa Chị đến quê Em
Nghé cây bài tìm hơi tóc ấm
Em đừng lớn nữa Chị đừng đi
Tướng sĩ đỏ đen chui sấp ngửa
             Thả tịnh vàng cưới Chị
              võng mây trôi
              Em đứng nhìn theo, Em gọi đôi.

Hoàng Cầm         

Mặc cả lần cuối - Tagore



Trích trong tập thơ "Mảnh trăng non"http://www.nobelprize.org/nobel_prizes/literature/laureates/1913/tagore.jpg
Tác giả: Rabindranath Tagore
Thi hào Rabindranath Tagore là người Ấn Độ, sinh tại Calcutta, thủ đô xứ Bengal, ngày 6-5-1861 và từ trần cũng tại đây ngày 7-8-1941.


Buổi mai cất bước trên đường trải đá, tôi kêu:
"Ai lại mà mướn tôi không ?"
Kiếm cầm tay, nhà vua giong xe tới.
Ngài cầm tay tôi và bảo: "Ta sẽ mướn nhà ngươi bằng quyền tước."
Nhưng quyền tước của ngài chẳng ra gì và ngài giong xe đi.

 
Trưa nóng nực, nhà nhà đều đóng cửa.
Tôi lang thang trên con đường khúc khuỷu.
Một ông lão ôm gói vàng bước ra.
Ông nghĩ ngợi và bảo: "Ta sẽ mướn anh bằng tiền." 
Ông nhắc từng đồng nhưng tôi ngoảnh đi.

 
Chiều về đậu vườn đơm đầy hoa.
Người thiếu nữ xinh xắn bước ra và bảo : "Em sẽ mướn anh với nụ cười."
Nụ cười nàng nhạt nhòa hòa trong nước mắt
và nàng lủi thủi trở lại vùng tối đen.

 
Ánh dương lấp lánh trên cát, sóng biển dạt dào vô thường.
Một em bé ngồi chơi vỏ sò.
Nó cất đầu lên và dường như biết tôi, nó bảo: "Tôi mướn ông chẳng với chút gì !"
Từ lần mặc cả giữa trò chơi trẻ nhỏ đó
Từ đấy trở đi, khiến tôi thành người tự do.
Nghiêng Song - HomeArt

THƠ TAGORE - TẶNG VẬT

Tặng Vật.Lời Dâng  -  Gitanjali.Tâm Tình Hiến Dâng.
Bấm vào các tiêu mục trên để đọc thêm,

Bìa và Ảnh: Cao Tường,
Một Ngày Mới Trên Quê Hương. 


Vào vườn tôi chơi đi em. Rồi thả bộ bên những bông hoa nôn nóng, ép vào nhau khi thấy em sắp bước lại gần. Thả bộ thong dong hay ngẫu nhiên dừng bước lúc nào cảm thấy vui vui, niềm vui như vẻ diệu kỳ bất chợt của hoàng hôn loé sáng rồi tan biến ngay đi.
Vì lẽ tặng vật tình yêu để lại vẫn thường e thẹn, chẳng bao giờ chịu nói rõ tên mình; tặng vật tình yêu để lại âm thầm lướt qua bóng râm, rắc gieo niềm vui run rẩy trên mặt bụi đường. Hãy nắm lấy kẻo mãi mãi tay không. Thế nhưng, tặng vật giữ được làm của riêng tư lại chỉ là bông hoa mong manh hay ngọn đèn lung linh đốm lửa mà thôi.  
4
Nàng gần tôi, như bông hoa gần đất lành; dịu dàng với tôi như giấc ngủ đối với tay chân thấm mệt, rã rời. Tình yêu tôi dành cho nàng là cuộc đời tôi sống, tràn trề như dòng sông vào dịp nước lũ mùa Thu, tuôn chảy thảnh thơi.
Thơ tôi làm với tình yêu của mình là một, chẳng khác gì tiếng suối thì thầm ngân reo cùng sóng nước đều đều.  
5
Tôi vẫn muốn đòi thêm, thêm nhiều nữa, dù cho đã có cả bầu trời, hằng hà sa số vì sao, dù cho đã có cả toàn thế giới, tài nguyên bất tận tràn trề; song, nếu nàng là của riêng mình, tôi sẽ mãn nguyện với nơi này nhỏ nhất, trên trái đất mình đang sống hằng ngày.  
6
Hãy vào ghé tạm nơi đây, em lẻ loi mang vài bó lúa. Thuyền tôi chật nặng lắm rồi, nhưng sao nỡ để em đi không với gọi. Người non trẻ thân em thướt tha gầy guộc, mắt tươi duyên hé nở nụ cười, và chiếc áo em mang xậm màu mây trời nặng nước.
Khách sẽ về từng bến, khách sẽ về từng nhà. Ngồi tạm mũi thuyền tôi giây lát, rồi cứ việc lên bờ; lúc hết chuyến dừng chèo, không ai níu giữ em đâu.
Em về đâu, nơi nao, cất những bông lúa óng vàng? Cũng chẳng cần gạn hỏi; nhưng khi cuốn buồm neo thuyền ngưng nghỉ, tôi sẽ ngồi một mình tự hỏi lúc chiều buông – Em về đâu, nơi nao, cất những bông lúa óng vàng?



Tác giả Rabindranath Tagore (Đỗ Khánh Hoan dịch) 


GIÓ THU
Trận gió thu phong rụng lá vàng
Lá rơi hàng xóm, lá bay sang
Vàng bay mấy lá năm già nửa
Hờ hững ai xui thiếp phụ chàng!


Trận gió thu phong rụng lá hồng
Lá bay tường bắc, lá sang đông
Hồng bay mấy lá năm hồ hết(1)
Thơ thẩn kìa ai vẫn đứng không!

TẢN ĐÀ


ÁO LỤA HÀ ĐÔNG

Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát
Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông
Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
Thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng.


Anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn
Mà mùa thu dài lắm ở chung quanh
Linh hồn anh vội vã vẽ chân dung
Bay vội vã vào trong hồn mở cửa


Gặp một bữa anh đã mừng một bữa
Gặp hai hôm thành nhị hỉ của tâm hồn
Thơ học trò anh chất lại thành non
Và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu.


Em không nói đã nghe lừng giai điệu
Em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh
Anh đã trông lên bằng đôi mắt chung tình
Với tay trắng em vào thơ diễm tuyệt


Em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết
Trời chợt mưa, chợt nắng chẳng vì đâu
Nhưng sao đi mà không bảo gì nhau
Để anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại.


Để anh giận mắt anh nhìn vụng dại
Giận thơ anh đã nói chẳng nên lời
Em đi rồi, sám hối chạy trên môi
Những ngày thắng trên vai buồn bỗng nặng.


Em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắnGiữ hộ anh màu áo lụa Hà Đông
Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
Giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng
.

NGUYÊN SA

CẦN THIẾT
Không có anh lấy ai đưa em đi học về?
Lấy ai viết thư cho em mang vào lớp học?
Ai lau mắt cho em ngồi khóc?
Ai đưa em đi chơi trong chiều mưa?

Những lúc em cười trong đêm khuya,
Lấy ai nhìn những đường răng em trắng?
Đôi mắt sáng là hành tinh lóng lánh
Lúc sương mù ai thở để sương tan

Ai cầm tay cho đỏ má hồng em
Ai thở nhẹ cho mây vào trong tóc…
Không có anh nhỡ một mai em khóc
Ánh thu buồn trong mắt sẽ hao đi

Tóc sẽ dài thêm mớ tóc buồn thơ
Không có anh thì ai ve vuốt?
Không có anh lấy ai cười trong mắt
Ai ngồi nghe em nói chuyện thu phong

Ai cầm tay mà dắt mùa xuân
Nghe đường máu run từng cành lộc biếc?
Không có anh nhỡ ngày mai em chết
Thượng đế hỏi anh sao tóc em buồn
Sao tay gầy sao đôi mắt héo hon
Anh sẽ phải cúi đầu đi vào địa ngục…


CHỢ TẾT - Đoàn văn Cừ

Dải mây trắng đỏ dần trên đỉnh núi
Sương hồng lam ôm ấp nóc nhà tranh
Trên con đường viền trắng mép đồi xanh
Người các ấp tưng bừng ra chợ Tết


Họ vui vẻ kéo hàng trên cỏ biếc
Những thằng cu áo đỏ chạy lon xon,
Vài cụ già chống gậy bước lom khom,
Cô yếm thắm che môi cười lặng lẽ.


Thằng em bé nép đầu bên yếm mẹ
Hai người thôn gánh lợn chạy đi đầu
Con bò vàng ngộ nghĩnh đuổi theo sau
Sương trắng rỏ đầu cành như giọt sữa.


Tia nắng tía nháy hoài trong ruộng lúa
Núi uốn mình trong chiếc áo the xanh
Đồi thoa son nằm dưới ánh bình minh
Người mua bán ra vào đầy cổng chợ


Con trâu đứng vờ dim hai mắt ngủ
Để lắng nghe người khách nói bô bô
Anh hàng tranh kĩu kịt quảy đôi bồ
Tìm đến chỗ đông người ngồi dọn bán


Một thày khóa gò lưng trên cánh phản
Tay mài nghiên hí hoáy viết thơ xuân
Cụ đồ nho dừng lại vuốt râu cằm
Miệng nhẩm đọc vài hàng câu đối đỏ


Bà cụ lão bán hàng bên miếu cổ
Nước thời gian gội tóc trắng phau phau
Chú hoa man đầu chít chiếc khăn nâu,
Ngồi xếp lại đống vàng trên mặt chiếu


Áo cụ lý bị người chen lấn kéo
Khăn trên đầu đương chít cũng bung ra
Lũ trẻ con mải ngắm bức tranh gà
Quên cả chị bên đường đang đứng gọi


Mấy cô gái ôm nhau cười rũ rượi
Cạnh anh chàng bán pháo dưới cây đa
Những mẹt cau đỏ chót tựa son pha
Thúng gạo nếp đong đầy như núi tuyết


Con gà sống mào thâm như cục tiết
Một người qua cầm cẳng dốc lên xem
Chợ tưng bừng như thế đến gần đêm
Khi chuông tối bên chùa văng vẳng đánh


Trên con đường đi các làng hẻo lánh
Những người quê lũ lượt trở ra về
Ánh dương vàng trên cỏ kéo lê thê
Lá đa rụng tơi bời quanh quán chợ


CHIỀU XUÂN - Anh Thơ
Mưa đổ bụi êm êm trên bến vắng
Đò biếng lười nằm mặc nước sông trôi
Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng
Bên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời

Ngoài đường đê cỏ non tràn biếc cỏ
Đàn sáo đen sà xuống mổ vu vơ;
Mấy cánh bướm rập rờn trôi trước gió,
Những trâu bò thong thả cúi ăn mưa.

Trong đồng lúa xanh rờn và ướt lặng
Lũ cò con chốc chốc vụt bay ra
Làm giật mình một cô nàng yếm thắm
Cúi cuốc cào cỏ ruộng sắp ra hoa.

BỞI YÊU EM NÊN SẦU KHỔ DỊU DÀNG
Nguyễn Tất nhiên

Bởi yêu em nên sầu khổ dịu dàng
Những kỉ niệm đời xin hãy còn xanh
Có một ngày mình bỏ trường bỏ lớp
Cùng ra đi như định luật Trời dành


Nắng bờ sông như màu trang vở cũ
Thuở học trò em làm khổ ai chưa?
Anh muốn khóc trong buổi đầu niên học
Bàn tay xương cầm hờ hững văn bằng


Em hãy đứng trước gương làm dáng
Tự khen minh: “đẹp quá!” đi em
Lỡ mai kia mốt nọ theo chồng
Còn đôi chút luyến lưu thời con gái


Em hãy ra bờ sông nhìn nắng trải
Nhớ cho mình dáng dấp người yêu
Lỡ dòng đời tóc điểm muối tiêu
Còn giây phút chạnh lòng như mới lớn.


Mình hãy trách đời nhau nhiều hư hỏng
Rồi giận hờn cho kỉ niệm đầy tay
Thu miền Nam không thấy lá vàng bay
Anh phải nói: buồn chúng ta màu trắng


Tình cứ đuổi theo người như chiếc bóng
Người thì không bắt bóng được bao giờ
Anh muốn khóc trong buổi đầu niên học
Bởi yêu em nên sầu khổ dịu dàng.

__._,_.___
         

No comments:

Post a Comment