THƯ NGỎ

WELCOME TO TV6269

Các bạn thân mến,

Năm 1962 chúng mình bước vào Trưng Vương bằng những bước chân ngập ngừng của những cô bé lớp Đệ Thất ngây thơ. Rồi 7 năm học trôi qua những kỷ niệm với bạn bè, với Thầy Cô, với lớp học, với ngôi trường yêu dấu đã để lại trong ký ức của chúng mình tình bạn thân thiết và những kỷ niệm êm đềm, mơ mộng của một thời áo trắng TV.

Ngày nay tuy ở khắp mọi nơi, chúng mình đã tìm gặp lại nhau. Xin chào mừng tất cả các bạn và ước mong qua trang Blog Trưng vương 62-69 này sẽ là nơi gặp gỡ thân ái để TV6269 cùng ra chơi, vui đùa như ngày xưa trong sân trường yêu dấu.

TV6269







Sunday, November 3, 2013

CÁT BỤI









Có lúc, mình đã thèm, thèm sinh ra kiếp làm cát bụi, chỉ cần khẽ cúi xuống, là lẫn thật nhanh vào muôn trùng, không còn nhớ hay quên.. Mà ngẫm lại đời mình, chẳng phải mình đang là cát bụi hay sao..
số phận là gì? Cái số phận mà lúc nào mình cũng lẫn tránh, cố xa nó đi, cố khỏa lấp và làm khác nó đi, không thích nghe đến, nghĩ đến.. Nhưng chẳng phải mình sinh ra đã có số phận của mình và không thể thay đổi rồi đấy hay sao?

Mình còn bé nhỏ hơn cả hạt cát trong vô miên cuộc đời này.. Mà sao mình vẫn phải chịu sự va đập, lẫn lộn, sao mình không thể thanh thản trong cuộc đời mà mình cố công gầy dựng, trong thế giới mình xây đắp cho riêng mình, sao mà khó nhọc đến nhường này..

Nhiều lúc, mình chỉ còn một cảm giác, có những linh hồn cứ phải xô vào nhau, nghiền nát nhau, nghiến ngấu nhau, làm cho nhau đau đến cùng cực.. thì mới gọi là..

Mỗi khi mình muốn khóc, mình sợ nước mắt mình chảy ra khỏi khóe, nên mình cố há miệng ra cười.. Nhưng mà khi mình chỉ còn một nụ cười khô cạn trên môi, mình lại thèm được khóc.. Và cuối cùng, mình chẳng làm gì cả..

Mình có một phận đời để sống, bổn phận của mình là sống cho trọn vẹn phận đời đó, và mình đã làm.. Rồi mình cũng sẽ làm như thế.. Cho đến khi mình lẫn vào cát bụi kia..
Cát bụi sẽ trở về với cát bụi

Mọi thứ đã có điểm mở đầu rồi thì đương nhiên phải có hồi kết thúc ... 

Ai cũng từng là cát bụi
....bay trong gió
Yên tĩnh...
Thanh bình 
Hạt bụi
" Lõi cát của viên ngọc "
Thả mình ...
... phiêu diêu 
tự do ...

Không nhớ nhung.
Không vương vấn.
Hay sẽ là một hạt bụi trong cả một sa mạc bao la. Ở sát kề nhau..
Không chia xa
Không tiếc nuối ...
Ai nói hạt bụi không biết đau?
Ai bảo rằng không chia xa là hạnh phúc
Ai nói không phải vương vấn, ai bảo mặc kệ được làn gió thổi là có thể nhẹ nhõm ...?

Có lẽ ai đó sẽ phản đối
Nhưng đối với ta, hạnh phúc đi kèm với bình yên.
Ta chỉ cần được làm bụi thôi..
Ta chỉ cần có thể bay đi thôi...
Nếu là hạt bụi, ta sẽ không còn đau.
Ta mặc kệ miễn sao sẽ được nhẹ nhõm ...
Ta nhắm mắt...
... tưởng tượng 
một cánh đồng cỏ bạt ngàn
.... xanh bình yên
gió thổi bình yên...
... hạt bụi bình yên 
Hạnh phúc của ta


...Mỗi chúng ta sẽ là 1 hạt bụi, bay theo hướng thổi của gió,đưa chúng ta lại gần nhau, đôi khi va đập vào nhau, rồi lại bay ra xa khỏi nhau ..mãi mãi....
Trần Xuân Bảo

No comments:

Post a Comment