Thư Gửi Bạn Phương Xa |
tôi như chết lặng trên chiếc võng nhìn người thiếu phụ hết khóc lại cười rồi kể lể...
tôi không nghe, không cảm nhận được điều gì đang xảy ra chung quanh,
bỗng dưng chị dơ tay áo quẹt thật nhanh để lau vội khuôn mặt đầy nước mắt...
"ráng chút nghe nhỏ, vào giờ này thì nóng hết biết, mùi bùn khó chịu lắm nhưng ngửi riết bây giờ thành ghiền luôn nhỏ ah "
nhìn chị loay hoay tìm gì đó trong góc phòng, tôi cứ chóng cả mặt, chị Phiên đó sao ???
Thái Phiên của một ĐàLạt sương mù ngày nào bây giờ như vậy sao ???
chị quay lại nhìn tôi đôi mắt thật long lanh và cây đàn guitare trên tay,
ngắm chị đằm thắm dịu dàng so giây nhấn phím tôi như lạc vào một thế giới nào lạ hoắc lạ hươ cho đến khi mặt trời xuống dần trên tàn cây trứng cá sau hè...
ai ngờ được môt phần đời đã qua đi,
thế sao tôi vẫn chơi vơi khi nghe chị Phiên ôm đàn ngồi hát...
một cô giáo với nhan sắc thật khiêm nhường nơi thành phố quanh năm nhiều sương hơn nắng,
và bao nhiêu người đàn ông đã tới để nghe chị hát để nhìn chị ôm đàn...
nhưng khi chợt nhận ra người con gái ấy không có gì ngoài giọng hát mượt mà và tay đàn mềm như những lọn tơ thì họ lại vội vàng giã từ với muôn ngàn lý do...
ngày ấy,
tôi mê chị Phiên dễ sợ,
và như thế tôi cứ mơ mộng là mình sẽ trở thành một cô giáo tỉnh lẻ để được lũ học trò vây quanh như chị Phiên,
tôi tập đàn, tập hát những khi nhà vắng không có ai,
nhưng tội quá là tội,
tay tôi như một que củi mục, giọng tôi khi cần trầm thì lại trong veo, khi muốn thanh thì lại chát ngầm như trái chuối hột còn non,
và đến một ngày tìm mãi không thấy tên mình trên chiếc bảng gỗ cũ kỹ của trường Đại Học Sư Phạm thì hy vọng được gõ đầu đám con nít khờ đã bị dập tắt như chiếc que diêm ẩm chỉ loé lên rồi tắt ngấm...
thế là tàn một giấc mơ,
nhưng Mẹ thì lại mừng thầm vì từ lâu Mẹ vẫn "lén lút" lo tôi sẽ là cô giáo nghèo như chị Phiên,
nhưng rồi một ngày nắng trong veo, trong cái rã rời khi chợt nhận ra một điều là chẳng phải giấc mơ nào cũng là sự thật (!!!),
tôi đi lạc tới khu chợ Bà Chiểu và đã dừng chân ghi danh thi tuyển vào một Đại Học tư đầu tiên của SaiGon..
và kể như tàn đời,
không mơ mơ mộng mộng được nữa rồi,
Kinh Tế Đại Tượng, Kinh Tế Vi Tiểu với những danh từ lạ lẫm, cứ bơi lội với những GNP là đủ hụt hơi còn đâu mà nghĩ đến giấc mơ ôm đàn hát hò lăng nhăng (lời Mẹ tôi)
Quản Trị Kinh Doanh, Luật Thương Mại, rồi Thống Kê, rồi Marketting...
cứ lung tung lang tang thế nên tôi đành lòng quên tuốt chị Phiên,
...những trưa hè muốn trốn nắng trong giấc ngủ trưa nhưng lại giật mình vì mới hôm bị Thày Tổng Thư Ký mắng tơi tả " sao hôm qua Cô bỏ giờ sinh ngữ, lớp Cô đang có giờ nghe máy tại sao còn ở đây ???"
...rồi có một lần đang hung hăng vung tay múa quyền kể lại chuyện film mới xem hôm qua chợt lạnh gáy quay lại...
ui chao, Thày Khoa Trưởng đứng sau lưng mặt lạnh lùng...chưa tới giờ vào lớp sao...
hihi...quê lắm nhưng đành làm mặt tỉnh như ruồi...thưa Thày em vào ngay ah...
....trời ơi, thuyết trình về Kinh tế mà Bà nói cái giọng rè rè như vậy tui nghi nhóm mình bị điểm âm quá, tức nghẹn lời nhưng vẩn còn đủ tỉnh táo nghĩ thầm...ê chú nhỏ, giọng ta mà ngọt ngào như chị Phiên thì liệu chú có đủ tỉnh táo mà chê bai ta không nhỉ...
.....................................................................................................................................................
những ngày mưa tháng nắng rồi cũng qua,
cuối cùng thì cũng áo mão nghênh ngang vào đời,
cứ ngỡ đâu phen này sẽ cho "họ hàng làng nước " biết đâu phải học Dược học Nha mới ngon lành...
chao ơi, ai ngờ được trong chớp mắt mộng lại bay vèo như chiếc lá thu vội vã lìa cành,
......................................................................................................................................................
trời mưa tầm tã,
tay vuốt nước trên mắt trên môi,
lưng gò xuống để đạp xe ngược chiều gió,
đèn đỏ rồi đèn xanh,
nhủ thầm về cho rồi,
mệt muốn đứt hơi vì hồi chiều phải chia thịt tiêu chuẩn cho cả phòng,
nhưng ráng chút nữa đi, gần tới rồi,
mình sẽ được gặp lại những khuôn mặt thân quen mà thoắt đó đã bao năm không gặp ngỡ đâu như là từ kiếp trước,
"bà dzô lẹ lên, đưa áo mưa tui cất dùm"
trời ơi, cái tên cao lêu nghêu ngày xưa từng bảo giọng mình rè rè đang cười nói đó sao,
mình đâu có khóc mà mắt lại nhoè vì lệ đang trào tuôn...
suỵt, đừng nói lớn, tụi mình tụ họp không xin phép phường khóm đó nha..
nhưng rồi ai ngăn được nỗi mừng vui của những con chim mới lìa tổ đang ngẩn ngơ nhìn nhau mà cứ ngỡ là đang mơ,
.......................................................................................................................................................
Chi nè, bây giờ mình là bà con ra sao,
chị học Trưng Vương với chị lớn của em, còn ông xã em lại học chung với chị..
..chàng nào thế cô bé....
...tui đây,
thì ra người bạn cùng chung giảng đường hai năm rồi chia tay với "ly chanh đường với môi em ngọt" để đi vào nơi gió cát...
bây giờ gặp lại chả biết xưng hô thế nào...
thôi thì...bà bà tui tui...khỏe re..
.......................................................................................................................................................
người phụ nữ ngồi trên xích lô chạy song song với mình bỗng quay lại,
trời ơi, bạn mình đó sao,
chiếc xe xa dần nhưng còn cố quay lại gửi gấm,
có gặp lại Thày và các bạn cũ cho mình gửi lời thăm hết nha,
.......................................................................................................................................................
tay run run cầm ly rượu hạnh ngộ,
...bà có gặp người trong mộng của tui không ?? cho tui thăm nghe...
chu cha, rượu nói hay là lời thực mà bao năm tháng vẫn còn ấp ủ trong lòng đây !!!
bạn ta ơi, nơi phương xa đó biết tin này chắc lại ôm cháu ngoại ngẩn ngơ nhớ lại ngày xưa cho mà xem...
.......................................................................................................................................................
T. tặng chị CD này,
những tình khúc T viết và trình bày,
bạn ta đó,
tóc đã muối tiêu nhưng vẫn ôm đàn đến giữa đời " khuyến khích" bạn bè
" cứ yêu người, yêu đời cho đến khi tàn cuộc chơi,"
trong chiều dần im hơi,
người ngồi thương nhớ bao ngày qua,
nhạc lòng năm cũ, dù thời gian qua,
mà lòng thương nhớ vẫn chưa phai mờ...
Nhìn mái tóc rụng đã nhiều,
một vài sợi trắng như cước nhẹ đong đưa theo tiếng đàn của chị Phiên,
lòng tôi bỗng như tan thành khói sương,
như một chút quà giữa Xuân 2013 gửi đến các TV ngày xưa
Phạm Kim Dung |
No comments:
Post a Comment