THƯ NGỎ

WELCOME TO TV6269

Các bạn thân mến,

Năm 1962 chúng mình bước vào Trưng Vương bằng những bước chân ngập ngừng của những cô bé lớp Đệ Thất ngây thơ. Rồi 7 năm học trôi qua những kỷ niệm với bạn bè, với Thầy Cô, với lớp học, với ngôi trường yêu dấu đã để lại trong ký ức của chúng mình tình bạn thân thiết và những kỷ niệm êm đềm, mơ mộng của một thời áo trắng TV.

Ngày nay tuy ở khắp mọi nơi, chúng mình đã tìm gặp lại nhau. Xin chào mừng tất cả các bạn và ước mong qua trang Blog Trưng vương 62-69 này sẽ là nơi gặp gỡ thân ái để TV6269 cùng ra chơi, vui đùa như ngày xưa trong sân trường yêu dấu.

TV6269







Wednesday, June 29, 2016

MUỘN



 
Mẹ gọi điện cho dì, hắt vào máy điện thoại những tiếng gắt gỏng: “Để bà ở bên ấy thêm một tuần nữa thì đã sao? Rồi thì tôi trông bà bù hai tuần. Liền hai tuần được chưa? Tôi có việc nếu không tôi chẳng phải tốn hơi nhờ dì…”
Dì chắc chắn có gắt gỏng lại. Tính dì nóng nảy hơn mẹ nhiều. Từ trước đến nay dì chưa thua mẹ miếng nào. Kể từ khi bà bước sang tuổi 90, không tự chăm sóc bản thân được nữa, dì và mẹ thỏa thuận với nhau mỗi người trông nom bà một tuần. Cũng kể từ đó bà như quả bóng bị đá từ đầu sân này sang đầu sân kia và ngược lại. Mẹ và dì nói nhau trong điện thoại suốt nửa tiếng đồng hồ. Mặt mẹ đỏ phừng phừng, hai hàng lông mày của mẹ rướn lên hết cỡ. Mẹ nhắc lại một số lỗi lầm điển hình của dì. Rồi mẹ kết luận: “Mày chỉ được cái bộ mồm!”
Bố theo dõi cuộc trò chuyện của hai chị em mẹ, lẩm bẩm “chị em mà như chó với mèo!” Mẹ chưa rảnh tay để hục hặc với bố ngay lúc ấy. Kết thúc cuộc điện thoại mẹ quay sang bố dằn từng tiếng: “Việc của chị em tôi không bận gì đến ông!” Bố im lặng. Bố im lặng nghĩa là bố thây kệ, mọi chuyện muốn ra sao thì ra. Dù có biết điều gì đó nên nói bố cũng chẳng thèm hé răng. Một tuần trôi qua. Việc bận của mẹ là việc đi chùa theo kiểu đi “tua”. Đi mười bảy chùa trong một tuần. Ăn chay toàn diện. Thành tâm cúng lễ. Tối chủ nhật mẹ mới về nhà. Không ăn uống, chỉ tắm rửa qua quýt mẹ lăn ra ngủ. Bố thây kệ.
Bố không nói với mẹ rằng sáng thứ hai, sau khi mẹ đã lên xe đi cùng đoàn hành hương, dì gọi điện tới, cáu gắt, nói rằng mẹ nhất định phải sang đón bà, vì dì cũng bận. Và vì tuần đó là phiên mẹ trông bà. Dì không đời nào chịu bị buộc chân ở nhà trong khi mẹ cố tình trốn tránh trách nhiệm. Mẹ ích kỷ, còn dì không phải là người dễ nhân nhượng trước sự ích kỷ. Đấy là tất cả những gì bố biết được qua cú điện thoại bố buộc phải nghe trong lúc mẹ vắng nhà. Bố vẫn nhớ những lời dì nói trong điện thoại. Nhưng bố kệ, không nói lại cho mẹ biết. 
 Ngày thứ hai của tuần tiếp theo bắt đầu. Ngày thứ hai bắt đầu phiên mẹ trông bà, và mẹ sẽ trông bà hai tuần liền để bù cho cả tuần trước mẹ đi chùa. Đến tận tối vẫn chưa thấy dì đưa bà sang nhà mẹ. Mẹ vẫn tức dì, không gọi điện sang nhà dì hỏi tại sao lại như vậy. Cũng có khi mẹ nghĩ cứ để dì trông bà được bao lâu thì trông, khi nào dì đưa bà sang thì khi ấy đến lượt mẹ, việc gì phải lăn tăn.
Một tháng rưỡi trôi qua. Bà chưa được đưa sang nhà mẹ. Mẹ và dì vẫn giận nhau, không ai gọi điện cho ai. Thế rồi một hôm trước cổng nhà mẹ xuất hiện cậu con cả của dì. Cậu ta sinh sống ở nước ngoài, lần này đưa vợ chưa cưới về ra mắt gia đình. “Chào bác, cháu đưa một nửa của cháu sang chào bà và hai bác đây ạ”. Cậu ta vừa cười vừa nói với mẹ trong lúc mẹ mở cổng. Mẹ gật đầu chào, hơi hé miệng cười lấy lệ. “Bà đâu hả bác?” Mẹ cười thành tiếng. “Thằng này, đi Tây về biết hỏi nỡm nhỉ!” “Bà ở trên gác ạ? Không phải gọi bà xuống đâu ạ. Chúng cháu lên chào bà”. Cậu ta nói, cầm tay vợ chưa cưới kéo lên cầu thang.
Mẹ đứng khựng lại như người bị sét đánh. “Bà vẫn ở bên ấy mà? Bên nhà cháu chứ đâu”. “Hì hì, bác cứ đùa!”. “Không, bà vẫn ở bên ấy mà”. Mẹ đứng ở chân cầu thang, nhìn quanh ngơ ngác như người mất trí. Thế rồi bốn cái máy di động cùng hoạt động một lúc. Tiếng bấm máy tít tít. Mẹ kêu trời bằng giọng thất thanh. Cậu con cả nhà dì dắt bạn gái lao ra cổng. Chuông điện thoại reo. Tiếng dì kêu khóc ở đầu dây bên kia nghe váng cả óc. Dì kêu: “Ôi giời ơi là giời. Mẹ tôi đi đâu hả giời. Sáng thứ hai đó, mẹ xách túi quần áo đi ra ngõ, bảo “Mẹ về bên kia đây. Chị cả mày đón mẹ ở ngoài ngõ kia rồi”. Tôi đang bận trông chảo cá rán, chẳng ngó ra được. Cứ ngỡ mẹ được đón sang bên ấy rồi. Ai ngờ! Ối mẹ ơi, giờ này mẹ ở đâu, mẹ ơi!”
Suốt nửa năm trời người của hai nhà chúng tôi đi tìm bà khắp nơi. Chúng tôi đăng tin tìm bà trên nhiều tờ báo giấy, báo điện tử, đăng tin cả trên truyền hình. Chẳng ai biết bà đang ở đâu. Cách đây hai tuần, bỗng nhiên có một người đàn ông tìm đến nhà tôi gặp mẹ. Ông ấy đưa cho mẹ xem một tờ báo có đăng tin bà tôi mất tích. Rồi ông ấy lấy từ trong chiếc ba lô đã cũ ra một chiếc túi vải. Mẹ tôi trông thấy chiếc túi vải, bật khóc nức nở. Chiếc túi vải đó là túi đựng quần áo của bà. Chính tay người đàn ông đó đã đặt bà vào chiếc quan tài mà ông tự bỏ tiền ra mua sau khi phát hiện bà tôi nằm còng queo trước cổng nhà ông, không động cựa và không còn thở. Chiều muộn hôm
đó, tại một nghĩa trang cách nhà chúng tôi gần 60km, mẹ tôi và dì, hai đứa con gái của bà tôi, khóc ngất trước nấm mộ phủ đầy cỏ xanh rì. Một người đi xe máy trên đường, dừng lại bên rìa nghĩa trang nhìn cảnh dì và mẹ tôi khóc vật vã, bùi ngùi nói: “Thương quá! Mồ mẹ cỏ đã xanh nhường kia mà các con vẫn khóc ngất. Thương quá!”.
NGUYỄN BÍCH LAN
Copy từ fb Đinh Lê Vũ

MASSAGE ĐẦU NGÓN TAY

MASSAGE ĐẦU NGÓN TAY



Bóp 10 đầu ngón tay: Tuyệt chiêu trong Đông y bạn nên làm theo
Bóp 10 đầu ngón tay: Tuyệt chiêu trong Đông y bạn nên làm theoBóp 10 đầu ngón tay: Tuyệt chiêu trong Đông y bạn nên làm theo
Ngón tay được xem là "trái tim thứ 2" của con người, nếu chăm sóc tốt các ngón tay theo cách này, nhiều bệnh nan y của bạn có thể sẽ bị "đánh bật". Hãy thử tập luyện ngay bây giờ.
Chữa nhiều bệnh chỉ bằng cách bóp ngón tay – tuyệt chiêu kỳ diệu trong Đông y bạn nên làm theo
Trong xã hội hiện đại, cuộc sống bận rộn bao nhiêu thì thời gian dành cho việc chăm sóc sức khỏe lại càng bó hẹp bấy nhiêu.
Không những thế, nếu chẳng may bị bệnh, đa phần mọi người đều chọn cách đơn giản nhất là dùng thuốc Tây điều trị. Ít người có thời gian quan tâm hay thực hành các phương pháp phòng và chữa bệnh bằng Đông y.
Ở nhiều quốc gia châu Á lân cận chúng ta, người dân có xu hướng thích nghiên cứu và thực hành các phương pháp phòng và chữa bệnh theo cách cổ truyền cha ông xưa để lại càng ngày càng nhiều.
Đặc biệt ở Trung Quốc và Ấn Độ, đất nước có lịch sử phát triển ngành y truyền thống rất đa dạng và phổ biến sâu rộng trong đời sống nhân dân, truyền từ đời này qua đời khác.
Đây là cách chăm sóc cơ thể được các chuyên gia Đông y khuyên mọi người tập luyện thường xuyên bởi nó không gây tốn kém, không mất nhiều thời gian, thực hiện được ở tất cả mọi nơi và đặc biệt, chữa được nhiều bệnh.
Theo Đông y, ngón tay chính là "trái tim thứ 2" của con người. Việc chămsóc ngón tay có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với sức khỏe. Kiên trì chăm sóc thì sức khỏe của bạn sẽ tốt lên trông thấy.
Dùng ngón tay cái và ngón trỏ cầm lấy một ngón tay của bàn tay bên kia sao cho sát vào phần đầu ngón tay ở hai bên móng tay (xem hình minh họa ở dưới).
 Bạn bóp day như vậy trong khoảng 10 giây. Làm lặp lại với từng ngón tay, hoặc ưu tiên ngón nào đó tương ứng với mục tiêu chữa bệnh của từng huyệt vị mà ngón tay đó sở hữu.
Công dụng chữa bệnh cụ thể của từng ngón tay:
1. Ngón cái: Đại diện tương ứng cho khí quản và cơ quan hô hấp. Day ngón trỏ có tác dụng cải thiện hệ hô hấp, giảm ho, giảm đau khớp và một số bệnh lý khác.
Bóp 10 đầu ngón tay: Tuyệt chiêu trong Đông y bạn nên làm theo - Ảnh 1.
2. Ngón trỏ: Đại diện tương ứng cho hệ tiêu hóa. Thực hiện day bấm ngón trỏ giúp cải thiện bệnh viêm đường ruột, đại tràng, dạ dày.
Bóp 10 đầu ngón tay: Tuyệt chiêu trong Đông y bạn nên làm theo - Ảnh 2.
3. Ngón giữa: Đại diện cho tai và thính giác, day bóp ngón giữa giúp cải thiện chứng ù tai, các bệnh lý liên quan đến tai khác.
Bóp 10 đầu ngón tay: Tuyệt chiêu trong Đông y bạn nên làm theo - Ảnh 3.
4. Ngón đeo nhẫn: Đại diện cho cơ quan thần kinh, day bóp có tác dụng kích thích các dây thần kinh giao cảm, cải thiện khả năng miễn dịch.
Bóp 10 đầu ngón tay: Tuyệt chiêu trong Đông y bạn nên làm theo - Ảnh 4.
5. Ngón út: Đại diện tương ứng với các cơ quan thuộc hệ tuần hoàn, tim, thận… có tác dụng chữa các bệnh cao huyết áp, tiểu đường, đau mắt và một số chứng bệnh khác của hệ tuần hoàn.
Bóp 10 đầu ngón tay: Tuyệt chiêu trong Đông y bạn nên làm theo - Ảnh 5.
Lưu ý khi thực hiện:
Bạn cần thực hiện bài tập một cách kiên trì, đều đặn. Mỗi ngày từ 1-2 lần, mỗi ngón tay tối thiểu 10 giây. Nếu cần hỗ trợ trị bệnh hiệu quả hơn thì thực hiện trong 20 giây.
Dùng lực khi day cũng cần phải chính xác. Bạn day bóp từ nhẹ đến nặng, cảm thấy hơi đau thì dừng lại.
Các chuyên gia Đông y cho biết, bài tập này đã được nhiều người thực hành và chia sẻ kinh nghiệm cho những người khác cùng biết vì cách làm đơn giản, hiệu quả có thể nhìn thấy sau 1-2 tháng, cũng có người đỡ bệnh sớm hơn.
Chuyên gia nhấn mạnh, kể cả khi bạn không có bệnh tật gì, cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh thì vẫn có thể thực hiện các bài tập này khi rảnh rỗi để phòng bệnh, tăng khả năng miễn dịch cho cơ thể.
( Tìm thấy trên net)
PHƯƠNGLAN hb
9:05 PM
6/29/2016
 

Wednesday, June 8, 2016

NHỮNG BỜ VAI YÊU THƯƠNG

NHỮNG BỜ VAI YÊU THƯƠNG

Mượn bài thơ của bạn tôi để tặng cho cô bạn của tôi. Xin được cám ơn những yêu thương và ấm áp của tình gia đình, tình bằng hữu và tình thầy trò.

Những bờ vai yêu thương
mượn ý từ bài viết của Phương Lan


Đôi khi, ta bỗng thấy mình bé nhỏ
Trong tháng ngày dài rộng đến mênh mông
Dường như nhớ, nhưng hẳn không là nhớ
Và cô đơn, nhưng không phải cô đơn


Muốn được tựa vào bờ vai ai đó
Nghe thời gian xao xác cứ trôi đi
Và chẳng biết biết là không hay có
Vẫn miệt mài như một bóng chim di


Thật bình yên nhớ lại đã có khi
Ta tìm được một bờ vai vững chãi
Để tựa vào thấm lệ sắp hoen mi
Để nghe lòng bình yên và hạnh phúc


Như bóng mây, ta đâu chờ có lúc
Đã mất rồi, đã mất một bờ vai

 Lẻ bóng liêu xiêu những tháng năm dài
Bước từng bước chông chênh và hụt hẫng


Khi ta mất một bờ vai quen thuộc
Đã nhiều năm từng âu yếm chở che
Hạnh phúc thay ta đã tìm lại được
Những bờ vai thương mến của bạn bè


Để tựạ vào những khi nghe trống vắng
Chia cho nhau hạnh phúc lẫn yêu thương
Tiếp cho ta thêm sức bước trên đường
Chẳng bao giờ thấy lẻ loi cánh nhạn


Xin cảm ơn những bờ vai bè bạn
Đã cùng ta trong cuộc sống vô thường
Như suối mát trên cánh đồng khô hạn
Để yêu thương tiếp nối những yêu thương.


Thân gửi Ph Lan
Tháng hai 2014
Một người bạn ĐHSPSG

VÔ THƯỜNG

VÔ THƯỜNG

Tối qua thao thức mãi, nghĩ đến cô bạn thật thân, cô bạn ngồi cạnh của một thời áo trắng Trưng Vương, cô bạn với bao kỷ niệm buồn vui của cuộc sống,. Bờ vai yêu thương của bạn tôi đã rong chơi miền an lạc, để bạn tôi hụt hẫng, bước thấp bước cao...Bàng hoàng ....vẫn chưa tin được đó là sự thật. Nghe giọng nói của bạn trong tiếng khóc, rồi hai đứa cùng khóc,,, Cuộc đời vốn vô thường...còn duyên thì ở, hết duyên đi...Biết vậy mà sao vẫn thấy đau lòng. Thương bạn tôi nhiều . Muốn được ôm bạn thật chặt, muốn được nắm lấy tay bạn như muốn sớt chia chút buồn đau của bạn... Lại nhớ đến những câu thơ trong bài thơ " Đôi dép" của Nguyễn Trung Kiên:
..."Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu "
Nghĩ đến bạn tôi khập khiễng trên con đường phía trước. Thấy quặn lòng....Biết làm sao được khi cuộc đời là vậy....Bạn thương yêu của tôi ơi, tôi luôn ở bên bạn. Mình cùng dựa vào nhau nhé, bạn già của tôi. Thương và nhớ bạn nhiều.
Phương Lan.
 11:40 tối thứ ba 07/06/2016

 

CÂU CHUYỆN NGƯỜI ĐƯA ĐÒ VÀ KHÁCH SANG SÔNG

CÂU CHUYỆN NGƯỜI ĐƯA ĐÒ VÀ KHÁCH SANG SÔNG

40 năm về trước, một cô giáo trẻ với những bước chân ngập ngừng đến với ngôi trường xa thành phố Sài gòn.. Những cô cậu học trò chân chất, dễ thương và cũng nghịch ngợm. Thầy trò với nhiều kỷ niệm để nhớ để thương....
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua...Thầy trò với những ngã rẽ khác nhau, bận bịu với cuộc sống riêng...
Quê người, đất khách, thầy trò vui sướng gặp lại nhau. Thật là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Tình thân vẫn nồng ấm như ngày nào.. Bao nhiêu cuộc hội ngộ vẫn không đủ để tâm tình...
Hôm qua bao nhiêu lời nhắn gửi cho nhau...
 
Sáng chủ nhật trời thật đẹp...người đưa đò năm nào với 4 khách sang sông ngày đó tay bắt mặt mừng cho cuộc gặp gỡ. Số 4 đã thành 8 và nhiều hơn nữa và niềm hạnh phúc của người đưa đò cứ mãi tăng lên.
 
Nhân vật chính của ngày hôm nay là cậu học trò già đến từ xứ cao bồi Houston.

 Hẹn hò nhau để cùng ăn quà sáng...thế mà kéo dài đến ăn trưa...và chỉ chịu chia tay nhau lúc 5 giờ chiều...Bao nhiêu chuyện để kể, bao nhiêu chuyện được nghe...đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, chuyện xưa , chuyện nay...Ai cũng hào hứng nói, say sưa nghe và thức ăn được chiếu cố tận tình.. Thích thú nhất vẫn là những tấm hình thầy trò bên nhau..Thầy trò thi nhau điệu, thi nhau làm dáng. Những tấm hình là tình cảm thắm thiết của người đưa đò và khách sang sông mà không một ngôn từ nào có thể diễn tả được.



 Cám ơn gia chủ hiếu khách Bảo Loan. Cám ơn Sơn Kim, Hậu , anh Đức,Trung, Bích Lan . Chúng ta đã có một ngày chủ nhật thật nhiều niềm vui và hạnh phúc. Và người hạnh phúc nhất là cô. Cám ơn các em. Các em là niềm vui và tự hào của cô.
Cô Phương Lan.
10:28 PM ngày chủ nhật 5/6/2016