CÀ PHÊ THÁI CHI.
Cà phê Thái Chi ở khúc đầu đường Nguyễn Phi
Khanh, phía sau rạp chiếu bóng Casino Ðakao (sau 1975 đổi thành rạp Cầu
Bông và hiện nay không còn là rạp chiếu bóng nữa – HNVĐ). Quán cà phê
Thái Chi là một căn nhà phố nhỏ bé, bàn ghế thấp trên nền nhà cao, tinh
tươm sạch sẽ. Quán không biển hiệu, mọi người gọi tên quán bằng tên bà
chủ quán: bà Thái Chi.
Những năm 1960-1970, tới uống cà phê Thái Chi đa số là khách quen: những công chức ngành phát thanh truyền hình,
sĩ quan quân đội, văn nghệ sĩ … và đa số là người miền Bắc (dân Hà Nội
cũ), gặp nhau mỗi sáng, uống một tách cà phê nóng để nói đủ thứ chuyện
trên đời. Bà chủ quán Thái Chi, không rõ bao nhiêu tuổi (có ai hỏi tuổi
phụ nữ bao giờ), đối đáp với bất cứ người khách nào, dù khách trọng
tuổi, cũng xưng là “chị”.
Thời gian đầu chúng tôi tới quán cà phê Thái Chi, thường nghe bà chủ
quán nhắc nhở khách uống cà phê đừng tựa đầu sát vách tường. Thì ra, bà
Thái Chi không chịu được vách tường quán cà phê của bà hoen ố bởi những
người khách chải tóc bằng dầu bóng.
Thời gian sau, không nghe bà
chủ quán nhắc nhở khách như vậy nữa: ở vách tường, đã được dán lớp
simili như dải ruy-băng chỗ khách thường tựa đầu. Bà pha chế cà phê phía
sau một bức vách ngăn, mang ra cho khách. Ai nóng vội, loay hoay với
cái phin để làm sao cho cà phê mau nhỏ giọt xuống cái tách, bà can thiệp
liền. Khách uống cà phê Thái Chi mặc nhiên phải hiểu rằng, chỉ bắt đầu
uống cà phê khi chính bàn tay bà chủ quán đã nhấc cái phin ra khỏi tách.
Chúng tôi nhiều lần nghe bà cằn nhằn những người khách, dù lớn tuổi hay
nhỏ tuổi hơn bà, khi những người khách ấy “vi phạm luật lệ” uống cà phê
tại quán Thái Chi.
Cà phê Thái Chi không lúc nào vắng khách, có lẽ chính vì cái “tinh
thần trách nhiệm” của chủ quán trước tách cà phê dành cho khách uống và
cái tinh tươm sạch sẽ của quán. Chúng tôi và nhạc sĩ Anh Việt Thu, nhạc
sĩ Trần Thiện Thanh, nhà thơ Phạm Lê Phan (cả ba người đều đã qua đời),
sáng nào trước khi tới cơ quan làm việc (Phòng Văn Nghệ thuộc Cục Tâm Lý
Chiến) đều ghé uống tách cà phê ở quán bà Thái Chi khó tính. Những ngày
kỷ niệm lễ lạt gì đó, hầu như cả Phòng Văn Nghệ chúng tôi gặp nhau tại
quán cà phê Thái Chi, trong đó gồm cả đại úy phó phòng và thiếu tá
trưởng phòng, nhà thơ Tô Thùy Yên.
Bà Thái Chi đã mất trên 30
năm. Sau ngày 30 tháng 4, mấy người cháu của bà tiếp tục mở cửa quán.
Quán vẫn giữ cách bày trí như xưa, vì bên trong nhà chỉ đặt được 4-5 cái
bàn nhỏ nên giờ phải bày thêm ra cả vỉa hè. Tuy nhiên quán đã không còn
không khí cũ nữa, nhất là không còn bà Thái Chi nhấc từng cái phin cà
phê ra khỏi tách để khách uống. Và cũng không ai còn nhắc, nhớ: đây là
quán cà phê của “bà chị” Thái Chi khó tính – từng được xem là một quán
cà phê cá tính, đáng nhớ của Sài Gòn.
Tổng hợp từ 2 bài trên báo SGGP và Người Việt của tác giả Nguyễn Đạt
* Ba tôi thường hay uống cà phê ở đây. Bà Thái Chi đẹp và khó tính.
* Ba tôi thường hay uống cà phê ở đây. Bà Thái Chi đẹp và khó tính.
Sưu tầm trên net.
No comments:
Post a Comment