TRƯNG VƯƠNG 1962-1969

THƯ NGỎ

WELCOME TO TV6269

Các bạn thân mến,

Năm 1962 chúng mình bước vào Trưng Vương bằng những bước chân ngập ngừng của những cô bé lớp Đệ Thất ngây thơ. Rồi 7 năm học trôi qua những kỷ niệm với bạn bè, với Thầy Cô, với lớp học, với ngôi trường yêu dấu đã để lại trong ký ức của chúng mình tình bạn thân thiết và những kỷ niệm êm đềm, mơ mộng của một thời áo trắng TV.

Ngày nay tuy ở khắp mọi nơi, chúng mình đã tìm gặp lại nhau. Xin chào mừng tất cả các bạn và ước mong qua trang Blog Trưng vương 62-69 này sẽ là nơi gặp gỡ thân ái để TV6269 cùng ra chơi, vui đùa như ngày xưa trong sân trường yêu dấu.

TV6269







Monday, March 21, 2016

HỒI ỨC VỀ GÓC PHỐ ẨM THỰC BƯU ĐIỆN SÀI GÒN.

HỒI ỨC VỀ GÓC PHỐ ẨM THỰC BƯU ĐIỆN SÀI GÒN.

 Ngày trước khu ăn uống trước Bưu điện Sài Gòn không một ông học sinh Taberd (*) nào không biết. Bởi đơn giản là trường Taberd nằm trên đường Nguyễn Du bên hông Bưu điện, chỉ vài bước chân là đã tới khu vực ăn uống nằm trên vỉa hè rộng ở hai bên lối vào Bưu điện.
Taberd là một trường Tây tư thục nổi tiếng, học sinh đa số là con nhà giàu, trong túi lúc nào cũng rủng rỉnh tiền ăn hàng. Mỗi ngày một ông nhỏ đi học thôi bét nhất là 50 đồng (tiền thời bấy giờ), với số tiền này mấy ông có thể ăn một dĩa bột chiên, uống một ly chè là vừa đủ cho buổi sáng, đó là con nhà “nghèo”. Còn con nhà giàu thì trong túi từ 100 đồng trở lên. Đã vậy mỗi cuối tuần còn được thêm mấy trăm gọi là cho các ông mua truyện, mua đồ chơi cho khỏi “tủi thân” với bạn bè! Nhưng lấy tiền mấy ông nhỏ này không phải dễ, vì con nhà giàu nên ông nào cũng kén và sành ăn hàng một cây. Bằng chứng là trong trường có hai quán bán đồ ăn cho mấy ông, mà mấy ông hay gọi là quán Patiserie đọc trại ra là Pa-tí-xệ, nhưng các ông miễn cưỡng ăn vào giờ ra chơi mà thôi. Mấy ông chỉ thích ăn sáng ở ngoài khu Bưu Điện nhiều món ăn lạ hơn.



Trước cửa Bưu điện hai bên có hai quầy bán bánh mì mà tụi tôi hay gọi là bánh mì bưu điện, quầy nằm bên trái là tiệm Hương Lan (Nguyễn Văn Ngãi). Quầy bánh Hương Lan bán đủ loại bánh ngọt, bánh kem nhỏ. Bánh pâté chaud ở đây rất ngon với cái vỏ bán giòn tan và mềm mại bên trong. Nhưng quầy Hương Lan nổi tiếng nhất với bánh mì gà hoặc jambon xúc xích. Ổ bánh mì nhỏ thôi mà tụi tôi còn gọi là bánh mì cóc, với nước sốt beurre béo ngậy và thịt gà chiên xé nhỏ kèm thêm miếng jambon mặn, đồ chua và cái cọng hành lá ló cái đuôi xanh xanh ra ngoài , cắn vào một phát thì lên mây ngay, ăn một ổ cũng đủ ngán.
Quầy bán bánh mì và bánh ngọt bên tay phải không bề thế bằng quầy Hương Lan, nhưng mấy ông anh lớn lại khoái cái quầy này vào bởi bên cạnh quầy có trổ một cánh cửa ra vào, kê vài cái ghế đẩu là chỗ để các ông ngồi nhâm nhi cà phê sáng và phì phèo đốt thuốc cho đã đời trước khi vào trường.

Ngoài ra khu Bưu điện còn bán xôi gà, cơm tấm, gỏi khô bò, bò bía, bột chiên… Riêng cái món bột chiên nổi tiếng mà ông Taberd nào cũng mê này là của một ông Tàu mà mấy ông anh lớn hay gọi là chú Mạ, chân đi hơi khập khiễng nên chơi luôn cái tên chú Mạ Què cho gọn. Mỗi sáng ghé vào cái xe hàng ăn này là phải chờ vì bà con khoái món này lắm, xe cũng chỉ có 5 – 6 cái ghế để ngồi, đông quá có khi vừa đứng vừa ăn. Có bữa đi học trễ ,thèm dĩa bột chiên, thế là sà vào. Nhằm bữa chú Mạ đông khách nên phải đợi. Đến chừng dĩa bột chiên của mình cũng được đem ra nóng hổi, vừa thổi vừa nhai ngấu nghiến vài miếng thì tiếng chuông trường kêu leng keng giục giã vào học. Vội lùa thêm một vài miếng bột chiên nữa là ông nhỏ ôm cặp táp chạy thục mạng,có bữa quên cả trả tiền dĩa bột(nhưng không sao vì là khách ruột nên hôm sau trả cũng được).

Có cái xe đạp bán gỏi khô bò của một ông Tàu khác. Khô bò của ông này thuộc loại tuyệt hảo vừa ngon vừa cay, miếng khô bò hay miếng gan của ông ướp gia vị đậm đà lắm. Khô bò của ông có hai loại: loại gan mềm ăn rất béo và bùi , loại khô bò cứng và rất cay với nước gia vị sền sệt. Bốc một nhúm gỏi đu đủ đã bào sẵn vào cái đĩa bằng sắt ,tay cầm kéo của ông nhanh nhẹn cắt khô bò hay gan ra từng miếng, rưới một chút nước cốt dùng để ướp miếng khô bò lên trên dĩa gỏi, xắt thêm ít rau răm lên trên, rồi dích miếng tương ớt cắn một miếng nhai sừng sực gân guốc thấy đã làm sao! Bữa nào có tiền thì chơi thêm miếng gan béo ngậy vô nữa là sướng rên mé đìu hiu, nhất là khi nghe tiếng cây kéo trên tay ông lách cách rất điệu nghệ. Nếu chưa đã thì có khi tụi tôi quay sang cái xe bò bía bên cạnh, chơi thêm vài cuốn cho chắc bụng.

Món bò bía cũng của ông ba Tàu, nó đơn giản và rẻ tiền nên mấy ông nhỏ chỉ ăn chơi cho thêm phần thú vị. Nhưng có khi đông không kém, mấy ông đứng chầu rìa quanh cái xe đạp với nồi nước luộc những miếng củ đậu sôi sùng sục. Bàn tay chú thoăn thoắt gắp mấy miếng củ đậu vào cái bánh tráng nhỏ xíu, thêm ít tôm khô và hai miếng lạp xưởng thái mỏng, ít rau xà lách thế là xong. Cuốn ra được cái nào là mấy ông nhóc giành giựt nhau cái đó, cãi nhau chí chóe.
Về thức uống thì có mấy cái xe bán đủ thứ đậu như đậu xanh, trắng, đỏ với nước cốt dừa béo ngậy, rồi sâm bổ lượng… nhưng mê nhất là những xe bán nước si rô và kem: ly si rô cho kem vào ăn vừa lạ vừa đã gì đâu; hay là ăn bánh mì loại ngọt tròn tròn rồi múc vài muỗng kem bỏ vô, cho một tí sữa bò đặc vào và thêm một nhúm đậu phộng rang giã nhỏ, thì còn gì bằng . Đây cũng là thức uống và thức ăn lạ của thời ấy. Toàn món lạ đời nhưng ít ông nào bị Tào Tháo rượt trong trường, thế mới tài!
gian dành cho nhâm nhi cà phê
Nếu chán mấy món ăn bên Bưu điện thì xẹt ngang qua con hẻm nhỏ cạnh cổng Bộ Nội vụ (bót Catinat thời Pháp thuộc) sát bên trường ăn hàng cũng được. Chỗ này có hàng cơm tấm sườn bì chả ăn cũng “nhức nách” lắm. Sáng nào đi ngang cũng bị cái đám khói nướng sườn thơm phức quyến rũ mù mịt bay xộc vào mũi. Riêng tôi thì chấm cái gánh bán bánh mì bì, chả lụa của một o miền Nam chuyên mặc áo bà ba và cái quần đen Mỹ A láng mượt. Ổ bánh mì của o vừa dai vừa mềm và có vài chỗ hơi bị cháy, mà bỏ bì rồi cho mỡ hành lá vô hay chả lụa rồi chan nước mắm (o pha nước mắm ngon tuyệt chiêu), thuận tay dích miếng ớt xay xong đưa lên miệng là quên đường về. Tôi còn nhớ mỗi lần ghé vào mua bánh mì là được o tiện tay nựng má tôi một cái, và thường thêm cho một miếng chả lụa hay ít bì heo.
Em nào thèm chua thì sẵn có chiếc ba gác chất một dãy thố đựng các loại ổi, xoài, me, cóc, tầm ruột và những trái cà na, ô quả trám ngâm dấm chua chua ngọt ngọt, cắn một phát nghe giòn tan trong miệng. Món này đắt nhất lúc trưa Thứ bảy hay những buổi trưa tan trường về, vì buổi sáng ai lại đi ăn đồ chua cho nó cào ruột?
Vào năm 1976 khi trường Taberd đóng cửa thì góc phố ẩm thực này mới giải tán.
Vũ Văn Chính (Người Đô Thị)
(*) Nay là trường THPT chuyên Trần Đại Nghĩa.
Posted by Unknown at 9:34 PM No comments:
Email ThisBlogThis!Share to XShare to FacebookShare to Pinterest

CÀ PHÊ THÁI CHI

CÀ PHÊ THÁI CHI.

Cà phê Thái Chi ở khúc đầu đường Nguyễn Phi Khanh, phía sau rạp chiếu bóng Casino Ðakao (sau 1975 đổi thành rạp Cầu Bông và hiện nay không còn là rạp chiếu bóng nữa – HNVĐ). Quán cà phê Thái Chi là một căn nhà phố nhỏ bé, bàn ghế thấp trên nền nhà cao, tinh tươm sạch sẽ. Quán không biển hiệu, mọi người gọi tên quán bằng tên bà chủ quán: bà Thái Chi.
Những năm 1960-1970, tới uống cà phê Thái Chi đa số là khách quen: những công chức ngành phát thanh truyền hình, sĩ quan quân đội, văn nghệ sĩ … và đa số là người miền Bắc (dân Hà Nội cũ), gặp nhau mỗi sáng, uống một tách cà phê nóng để nói đủ thứ chuyện trên đời. Bà chủ quán Thái Chi, không rõ bao nhiêu tuổi (có ai hỏi tuổi phụ nữ bao giờ), đối đáp với bất cứ người khách nào, dù khách trọng tuổi, cũng xưng là “chị”.
Thời gian đầu chúng tôi tới quán cà phê Thái Chi, thường nghe bà chủ quán nhắc nhở khách uống cà phê đừng tựa đầu sát vách tường. Thì ra, bà Thái Chi không chịu được vách tường quán cà phê của bà hoen ố bởi những người khách chải tóc bằng dầu bóng.
Thời gian sau, không nghe bà chủ quán nhắc nhở khách như vậy nữa: ở vách tường, đã được dán lớp simili như dải ruy-băng chỗ khách thường tựa đầu. Bà pha chế cà phê phía sau một bức vách ngăn, mang ra cho khách. Ai nóng vội, loay hoay với cái phin để làm sao cho cà phê mau nhỏ giọt xuống cái tách, bà can thiệp liền. Khách uống cà phê Thái Chi mặc nhiên phải hiểu rằng, chỉ bắt đầu uống cà phê khi chính bàn tay bà chủ quán đã nhấc cái phin ra khỏi tách. Chúng tôi nhiều lần nghe bà cằn nhằn những người khách, dù lớn tuổi hay nhỏ tuổi hơn bà, khi những người khách ấy “vi phạm luật lệ” uống cà phê tại quán Thái Chi.

Cà phê Thái Chi không lúc nào vắng khách, có lẽ chính vì cái “tinh thần trách nhiệm” của chủ quán trước tách cà phê dành cho khách uống và cái tinh tươm sạch sẽ của quán. Chúng tôi và nhạc sĩ Anh Việt Thu, nhạc sĩ Trần Thiện Thanh, nhà thơ Phạm Lê Phan (cả ba người đều đã qua đời), sáng nào trước khi tới cơ quan làm việc (Phòng Văn Nghệ thuộc Cục Tâm Lý Chiến) đều ghé uống tách cà phê ở quán bà Thái Chi khó tính. Những ngày kỷ niệm lễ lạt gì đó, hầu như cả Phòng Văn Nghệ chúng tôi gặp nhau tại quán cà phê Thái Chi, trong đó gồm cả đại úy phó phòng và thiếu tá trưởng phòng, nhà thơ Tô Thùy Yên.
Bà Thái Chi đã mất trên 30 năm. Sau ngày 30 tháng 4, mấy người cháu của bà tiếp tục mở cửa quán. Quán vẫn giữ cách bày trí như xưa, vì bên trong nhà chỉ đặt được 4-5 cái bàn nhỏ nên giờ phải bày thêm ra cả vỉa hè. Tuy nhiên quán đã không còn không khí cũ nữa, nhất là không còn bà Thái Chi nhấc từng cái phin cà phê ra khỏi tách để khách uống. Và cũng không ai còn nhắc, nhớ: đây là quán cà phê của “bà chị” Thái Chi khó tính – từng được xem là một quán cà phê cá tính, đáng nhớ của Sài Gòn.
Tổng hợp từ 2 bài trên báo SGGP và Người Việt của tác giả Nguyễn Đạt
* Ba tôi thường hay uống cà phê ở đây. Bà Thái Chi đẹp và khó tính.



 Sưu tầm trên net.
Posted by Unknown at 8:58 PM No comments:
Email ThisBlogThis!Share to XShare to FacebookShare to Pinterest

CHÚ CHIM CÁNH CỤT MỖI NĂM BƠI 8000KM VỀ GẶP ÂN NHÂN.

CHÚ CHIM CÁNH CỤT MỖI NĂM BƠI 8000KM VỀ GẶP ÂN NHÂN.

 Trong suốt 5 năm qua, chú chim cánh cụt tình nghĩa này đã không ngại khó, vượt cả ngàn km đường biển để về gặp lại người ngư dân tốt bụng đã cứu sống mình.
Vào năm 2011, ngư dân 71 tuổi có tên Joao Pereira de Souza đã tình cờ bắt gặp một chú chim cánh cụt Nam Mỹ nằm thoi thóp chờ chết trên một tảng đá bên bờ biển, thân mình dính đầy dầu.
Ông Joao Pereira de Souza đã vội vàng đưa chú chim cánh cụt tội nghiệp về nhà cứu chữa. Ông mất một tuần để lau sạch số dầu bám trên người chú chim, cho chú ăn uống và đặt tên là Dimdim.
Khi Dimdim khỏe lại, ông Joao đã thả chú về với biển khơi và nghĩ rằng chắc sẽ không bao giờ gặp lại chú nữa.

Thế nhưng chỉ vài tháng sau, Dimdim đã quay trở lại bãi biển nơi ông Joan sống và tỏ ra vui mừng khi gặp lại ân nhân.

Ông Joan cho biết ngoài ông ra, không ai có thể chạm vào Dimdim vì chú sẽ mổ vào tay người lạ. Dimdim thường nằm lên đùi ông Joan, được ông bế ẵm, tắm táp và đút cá mòi cho ăn. Sau ó, ông Joan lại thả Dimdim xuống biển, nhưng chú nhất định không chịu
đi.

Dimdim sống cùng ông Joan suốt 11 tháng sau đó. Đến khi mọc lớp lông mới thì chú biến mất. Những người hàng xóm đều nói với ô
ng Joao rằng Dimdim sẽ không bao giờ quay trở lại. Thế nhưng họ đã nhầm. Bởi Dimdim chỉ đi kiếm ăn một vài tháng rồi sau đó lại quay về bên ông Joao.

Từ đó đến nay, Dimdim thường xuyên dành 8 tháng ở bên ông Joan và 4 tháng còn lại trong năm đi kiếm ăn ở vùng biển Argentina – Chile, nơi cách hòn đảo mà ông Joan sống hơn 8.000km.

“Dimdim thường bơi về ở với tôi vào khoảng tháng 6, đến tháng 2 lại bơi đi kiếm ăn. Mỗi khi trở về, Dimdim lại tỏ ra hạnh phúc khi nhìn thấy tôi. Nó thường vẫy đuôi như một chú cún con và kêu lên vui mừng”, ông Joao cho biết. Nhà sinh vật học Joao Paulo Krajewski, người đã gặp và phỏng vấn ông Joao về tình bạn đặc biệt với Dimdim nhận định: “Tôi chưa từng gặp trường hợp tương tự như thế này.


 Có lẽ Dimdim coi ông Joao là người nhà, hoặc thậm chí là một chú chim cánh cụt cùng đàn.” 

Theo Dailymail

Posted by Unknown at 8:06 PM No comments:
Email ThisBlogThis!Share to XShare to FacebookShare to Pinterest

VẲNG TIẾNG CHUÔNG CHÙA

VẲNG TIẾNG CHUÔNG CHÙA

Tiếng chuông chùa ngân nga, văng vẳng trong không gian rồi tan loãng giữa xóm làng sau khi đã thâm nhập chốn dương trần và đưa nhân gian vào cõi tịch tĩnh hư không. Thời gian lắng đọng cùng hồn người. Cảnh vật như cộng hưởng cùng tiếng chuông. Tất cả đều trở nên lung linh trầm mặc. Tiếng chuông chùa thi vị và đầy sức cảm hóa làm nảy sinh ra biết bao cảm hứng về âm nhạc và thơ văn, chan chứa chất liệu cốt tủy của tinh thần Phật giáo cùng với mối sầu cảm ướp đầy tình tự quê hương. Tiếng chuông chùa quả thật có một năng lực hồi sinh rất lớn.
Vì sự nhiệm mầu đó nên xưa nay đã có biết bao người phát nguyện đúc chuông, từ vua, quan cho đến muôn dân:
“Đúc chuông tạo tượng xây chùa
Trong ba phước ấy dân - vua đều làm.”
CHUÔNG VANG TRONG ÂM NHẠC
Tiếng chuông chùa đến trong dòng nhạc Việt khơi lại tâm tình riêng tư của con người. Nguyễn Văn Đông miêu tả quang cảnh hiu quạnh, cô đơn của lữ khách trong những “đêm đông” lạnh lẽo:
“Chiều chưa đi màn đêm rơi xuống.
Đâu đấy buông lững lờ tiếng chuông.
Đôi cánh chim bâng khuâng rã rời.
Cùng mây xám về ngang lưng trời…”
Hoàng Trọng thời tìm lại giây phút êm đềm lúc về lại mái nhà xưa khi đã “dừng bước giang hồ” sau một đời rong ruổi:
“Chiều nay sương gió
lữ khách dừng bên quán xưa.
Mơ màng nghe tiếng chuông chiều
vương về bên quán tiêu điều…”
Tiếng chuông chùa vang vọng trong khúc “nhạc chiều” khiến Doãn Mẫn như quên hết đi đám bụi trần vương mắc:
…“Chuông chùa vương tiếng ngân.
Âm thầm trong chiều vắng.
Đường tơ lắng buông trong huy hoàng.
Ru hồn quên hết nỗi chứa chan niềm cay đắng…”
…“Vương sầu làm chi cho ngày thắm phai.
Mỗi khi tiếng chuông vẫn ngân dài…”
Còn Y Vân và Nguyễn Hiền cảm nhận thấy mùa xuân đầy hương sắc và muốn trai gái trong làng cùng trao nhau câu ân tình “anh cho em mùa xuân” khi nghe tiếng chuông chùa vẳng trong ánh trăng thanh:
“Ngoài đê diều căng gió.
Thoảng câu hò đôi lứa.
Trong xóm vang chuông chùa.
Trăng sáng soi liếp dừa…”
Tô Vũ nhờ “tiếng chuông chiều thu” mà nhớ lại bao kỷ niệm của thời niên thiếu:
…“Từ miền xa tiếng chuông ngân.
Hồi buông lớp lớp theo gió vàng”
…“Hồn ta chìm đắm tiếng chuông xa vời.
Hồi chuông ngân nga trong chiều thu ngợp gió”
… “Hồi chuông ngân nga ru hồn mơ.”
…”Ngày nào khi chiến chinh xong.
Hồi chuông vui reo như tiếng đồng.
Chuông ran lời ước cũ.
Tình ta đẹp bao nhiêu.
Hồn anh thầm lắng tiếng chuông ban chiều”
Riêng với Hoàng Giác tiếng chuông gợi niềm nhung nhớ một bóng hình người đẹp trong giấc “mơ hoa” xa xưa với lời tâm sự: “tôi liên tưởng ngay đến các cô ở làng hoa Ngọc Hà mà sáng sáng tôi hay gặp trên đường tôi đi học… Và đấy là bản nhạc đầu tay trong cuộc đời sáng tác của tôi”:
“Chuông chiều ngân tiếng vấn vương lòng trông theo cô hái hoa.
Bước đi bâng khuâng muôn ngàn sầu nhớ bóng mờ mờ xa…”
Trong khói sương buổi chiều cao nguyên Đà Lạt thời âm giai tiếng chuông chùa Linh Sơn khiến ưu phiền trầm lắng và tình thương lên ngôi. Minh Kỳ nở nụ cười khi lòng chợt dâng niềm nhớ “thương về miền đất lạnh” dấu yêu:
“Linh Sơn đâu đây buông tiếng chuông ban chiều.
Như ru ai say trong giấc mơ dạt dào.
Cho thế nhân thôi, ru hết u sầu.
Để lòng quay về bến yêu…”
CHUÔNG THỨC TỈNH LÒNG NGƯỜI
Âm hưởng của tiếng chuông chùa cũng đã đi vào thi ca tạo nên một nét đẹp nhân văn rất đáng quý. Tiếng chuông là phương tiện thiện xảo của cửa thiền để mở đường nhập vào đời sống tâm linh, là âm thanh trầm hùng kêu gọi thế nhân quay về trong thực tại. Chuông ngân như một cuộc hành hương từ chốn phong ba về vùng tĩnh lặng an nhiên.
Tiếng chuông thức tỉnh cả âm cảnh lẫn dương trần, thức tỉnh bao tâm hồn còn mãi đắm chìm trong cõi mộng, tuy sống trong cõi vô thường mà không ý thức về sự thật vô thường của vạn thể. Cuộc đời là một hơi thở rất nhẹ và mong manh, chỉ cần ngừng lại nửa phút là giũ bỏ tất cả.
Tiếng chuông chùa như một thông điệp của trí tuệ và từ bi, như lời nhắn nhủ của Đức Phật: "tất cả những gì theo duyên khởi cũng đều theo duyên diệt."
Trong “Nghi thức thỉnh đại hồng chung” mà các chùa thường đọc và thường được khắc lên chuông, có mấy câu đại ý rằng: “Xin nguyện tiếng chuông này lan toả trong pháp giới. Địa ngục dù có tối tăm, tất cả đều được nghe. Nghe âm thanh này tâm được thanh tịnh. Hết thảy chúng sinh thành bậc chánh giác.” Sư Trí Hải dịch:
“Giờ con xin đánh chuông này
Tiếng vang thấu khắp mọi nơi xa gần
Ai nghe thấy lòng trần nhẹ bỗng
Đạo Bồ-Đề được chứng lên ngay.”
Đỗ Phủ khi đến “chơi thăm chùa Phụng Tiên ở núi Long Môn”, trên núi cao ngửa mặt trông lên bầu trời sao, thân mình tưởng như nằm ngủ trong mây, gần sáng cảm tác rằng: “nghe tiếng chuông chùa khiến cho lòng người phải tỉnh ngộ sâu sắc”:
“Dục giác văn thần chung
Linh nhân phát thâm tỉnh.”
Với người dân Việt thì tiếng “chày kình” gõ lên chuông chùa đã âm vang từ mấy nghìn năm lịch sử dân tộc vẫn còn lắng đọng trong tâm hồn, cả ngày nay tới mãi mãi ngàn sau.
Chày kình là chiếc dùi thỉnh chuông có chạm hình con cá Kình. Tiếng chuông luôn dóng lên để thức tỉnh lòng người. Trong “truyện Kiều” khi tới đoạn miêu tả sự hạ thủ công phu của Thúy Kiều sau những năm lưu lạc với những chán chường đau khổ, phải tìm về nương náu nơi cửa Phật để mong thoát kiếp trần duyên, Nguyễn Du cũng đã có hai câu thơ:
“Sớm khuya lá bối phiến mây
Ngọn đèn khêu nguyệt, tiếng chày nện sương”
Cũng nghe tiếng chày kình, nhưng giữa “Hương Sơn phong cảnh” Chu Mạnh Trinh không chỉ say sưa với cảnh đẹp mà đã giật mình tỉnh thức vì tiếng chuông. Tỉnh thức để thấy cho rõ sự thật vô thường của cuộc đời. Nhờ như vậy mà con người sống có ý thức hơn, minh triết hơn. Tiếng chuông ở đây vừa dẫn dắt con người hòa nhập với cảnh vừa thức tỉnh đưa con người rời cõi mộng ảo quay về với thực tại:
“Thỏ thẻ rừng mai chim cúng trái
Lửng lơ khe yến cá nghe kinh
Thoảng bên tai một tiếng chày kình
Khách tang hải giật mình trong giấc mộng.”
“Muôn hồng nghìn tía tưng bừng
Suối khe hát nhạc, thông rừng dạo sênh
Chim cúng quả, cá nghe kinh
Then hoa cài nguyệt, chày kình nện sương.
Sư Huyền Không khi “nhớ chùa” luôn nhớ đến mái ngói rêu phong ẩn mình trong hoa lá, hương hoa hòa quyện lan toả. Trong cảnh tịch mịch đó âm ba của tiếng chuông lại vang lên dịu dàng như lời vỗ về an ủi những cuộc đời hiền lành lam lũ:
“Mỗi tối dân quê đón gió lành,
Khắp chùa dào dạt ánh trăng thanh
Tiếng chuông thức tỉnh lan xa mãi
An ủi dân hiền mọi mái tranh.”
Tiếng chuông chùa đối với Quách Tấn như một kỷ vật thiêng liêng nên mỗi lần trông thấy cảnh núi non chùa chiền hay mỗi khi chợt tỉnh giấc nồng, tiếng chuông cũng hiện đến:
…“Núi Nhạn chuông ngân trời bảng lảng,
Đầm Ô sen nở gió thơm tho.”
…“Mây nước nhuốm phong trần
Nơi đâu tình cố nhân
Những đêm buồn tỉnh giấc
Chùa cũ tiếng chuông ngân.”
Quách Tấn tâm sự: “Người đến viếng cảnh chùa, lòng không rửa mà trong, thân không cánh mà nhẹ, ngồi tựa bóng cây đón mát, tưởng chừng mình đã xa lánh hẳn cõi trần tục”… “Nếu không có tiếng chuông lay mộng thì mộng còn mãi chìm trong bóng mây rán, hoặc làm con cò vương hương bay lờ lững trong hồ sen yên tịnh”:
…“Gió ru hồn mộng thiu thiu
Chuông chùa rơi rụng bóng chiều đầu non”.
…“Mây tạnh non cao đọng nắng chiều
Tiếng chuông chùa cũ vọng cô liêu.”
…“Chùa ẩn non mây trắng
Bóng in hồ liễu xanh
Mai chiều chuông đã tạnh
Vòng sóng còn long lanh.”
Còn với Tuệ Nga thì “tiếng vọng hồng chung” quả thật đã khiến cho người cõi trần được tỉnh thức và riêng người tu thời thêm tinh tấn vô ngần:
…“Âm vang tiếng vọng hồng chung
Gọi người thức tỉnh thoát vòng u mê
Hồng chung ngát ý Bồ Đề
Chuông ngân thanh thoát đường về bến hoa”…
…“Đại Hồng Chung xóa sương mù
Giúp người tinh tiến đường tu viên thành”…
Quả thật tiếng chuông chùa là pháp âm vi diệu, làm thức tỉnh khách hồng trần, quay về bờ giác ngộ, bỏ ác làm lành, hồi tâm hướng thiện.
CHUÔNG TIÊU TRỪ PHIỀN NÃO
Trong “Nghi thức thỉnh đại hồng chung” cũng ghi mấy câu ngụ ý rằng: “Nghe tiếng chuông, phiền não vơi nhẹ, trí tuệ tăng trưởng, tâm bồ đề sinh, lìa chốn địa ngục, ra khỏi hầm lửa, nguyện thành Phật để cứu độ chúng sinh.”
Bao khổ đau, ách nạn, chướng duyên phải đối diện trong đời chính là địa ngục, là hầm lửa, đốt bùng lên bao nhiêu muộn sầu. Tiếng chuông chùa chính là nhân duyên xúc tác để làm khởi sinh tâm bồ đề, hóa giải những xung đột, trái ngang, những dằn vặt khổ đau của con người trần tục, tiêu trừ các phiền não, vơi bớt đi bao nhiêu là ham hố dương trần, gieo thiết tha tình người vào lòng cuộc sống.
Chính vì nghe tiếng chuông ngân mà khách hành hương trút hết mọi nỗi ưu phiền, như Chu Mạnh Trinh đã tả:
“Lạ cho vừa bén mùi thiền
Mà trăm não với ngàn phiền sạch không”.
Sư Nhất Hạnh khi “nghe chuông” cũng đã cảm nhận thông điệp của chuông:
“Nghe chuông phiền não tan mây khói,
Ý lặng, thân an, miệng mỉm cười
Hơi thở nương chuông về chánh niệm
Vườn tâm hoa tuệ nở xinh tươi”.
TIẾNG CHUÔNG CỦA LÀNG QUÊ NON NƯỚC
Mái chùa và tiếng chuông là hình ảnh và hồn thiêng của đất nước đã thẩm thấu mặn mà trong tâm khảm của dân tộc Việt Nam và trở thành một bộ phận hữu cơ gắn liền với sinh hoạt làng xã, không thể tách rời. Cha ông ta có câu: “Đất vua, chùa làng, phong cảnh Bụt”. Chùa đã trở thành trái tim của làng quê và tiếng chuông là biểu tượng của tỉnh thức.
Nhà nông nghe chuông công phu khuya mà trở dậy, nhóm bếp thổi cơm rồi chuẩn bị lùa trâu ra đồng. Buổi chiều họ nghe tiếng chuông thu không mà lùa trâu quay trở về chuồng. Đêm về tiếng chuông là tiếng canh gà nhẹ nhàng đánh thức dân làng trong những lúc ngủ say. Chuông chùa quả là cái “đồng hồ báo giờ” của làng xóm:
“Tiếng chuông vượt núi len sông
Vào làng thức tỉnh dân nông ra đồng.
Chuông không ngại ngày đêm mưa gió thổi
Chuông không vì sông núi bể đèo ngăn
Tiếng của chuông là bản thể xa xăm
Đây vọng lại mấy ngàn năm âm hưởng.”
Chúng sinh hãy lắng nghe tiếng chuông của Vương Duy đời Đường khi ông về vui thú cỏ cây ở Võng Xuyên (Cốc khẩu sơ chung động, Ngư tiều sảo dục hi):
“Nhẹ nhàng chuông ngân thung lũng
Ngư tiều lác đác dời chân”
Với Sư Huyền Không, tiếng chuông và mái chùa đã sớm tối đồng hành với người dân quê Việt Nam, từng nuôi dưỡng tâm hồn cho biết bao thế hệ, để cùng nhau xây dựng quê hương xứ sở:
“Vì vậy, làng tôi sống thái bình
Sớm khuya gần gũi tiếng chuông linh
Sắn khoai gạo bắp nuôi dân xóm
Xây dựng tương lai xứ sở mình”.
Với Nguyễn Bính thì trong khung cảnh thiên nhiên với nhịp sống hài hòa tinh tế, tiếng chuông chùa ấm áp đã hiện hữu và gắn liền với con người, với quê hương dân tộc. Tiếng chuông hiện hữu trong tâm thức mỗi người dân như những hiện tượng thiên nhiên bình thường nhất:
“Quê tôi có gió bốn mùa
Có trăng giữa tháng, có chùa quanh năm
Chuông hôm, gió sớm, trăng Rằm
Chỉ thanh đạm thế, âm thầm thế thôi
Mai này tôi bỏ quê tôi,
Bỏ trăng bỏ gió, chao ôi bỏ chùa”.
Nguyễn Bính đã phác họa nên một bức tranh thủy mặc làng quê thật đẹp đẽ nên đi xa ai cũng nhớ cũng thương về chốn cũ:
“Mấy chiều vắng bặt hơi chuông
Sư bà khuyên giáo thập phương chửa về”.
NHỚ TIẾNG CHUÔNG CHÙA
Vua Trần Nhân Tông trong cảnh “chiều thu làng Vũ Lâm” với suối khe lồng bóng cầu treo, với ngấn nước long lanh cùng nắng chiều nghiêng soi đã để tiếng chuông ngân vang trong chốn thâm sơn tĩnh mịch đó lại trong tâm hồn và thi ca:
“Núi non quạnh quẽ lá rơi,
Phôi pha sương khói mây trôi chuông rền”.
Và trong “cảnh chiều Lạng Châu” thời:
“Mây thu lạnh lẽo chùa xưa
Thuyền ngư xao xác thoảng đưa chuông chiều”
Nguyễn Trãi trong thời gian lui về trí sĩ ở Côn Sơn, huyện Chí Linh tỉnh Hải Dương khi “nghe mưa” (“thính vũ”) cảm thấy tiếng chuông đi vào giấc mơ thật nhẹ nhàng. Ngâm thơ rồi nhưng vẫn không ngủ được. Chập chờn mãi đến lúc sáng trời:
“Cửa ngoài tre sột soạt
Nhập mộng chuông khua hoài
Thơ ngâm rồi khó ngủ
Dứt nối đến trời mai”.
Sư Huyền Không với tâm hồn sâu nặng tình quê nên khi nghe tiếng chuông ngân lại “nhớ chùa”, mái chùa của dân tộc:
“Chuông vẳng nơi nao, nhớ lạ lùng,
Ra đi ai chẳng nhớ chùa chung.
Mái chùa che chở hồn dân tộc
Nếp sống muôn đời của Tổ tông”.
Hồ Dzếnh nhớ lại khi cùng chị nuôi đi lễ chùa đầy hớn hở vui tươi. Nhớ lại thời tuổi trẻ với nỗi u hoài. Nhớ cái tình, cái hồn tốt đẹp của thuần phong mỹ tục Việt Nam cái không khí vui tươi dân dã của tục đi lễ hội chùa "Rằm tháng Giêng" ngày xa xưa:
"Hàng năm tôi đi lễ chùa
Chuông vàng khánh bạc ngày xưa vẫn còn
Chị tôi thấy vắng trong hồn
Ít nhiều hương phấn khi còn ngày thơ
Chân đi đếm tiếng chuông chùa
Tôi ngờ năm tháng ngày xưa trở về".
Còn tiếng chuông chùa của Quách Tấn như một kỷ vật thiêng liêng nên mỗi lần trông thấy cảnh núi non, bóng tịch dương đổ xuống, chùa chiền từ đâu trong tiềm thức trỗi dậy, cảnh thiên nhiên gợi nhớ:
…“Núi Nhạn chuông ngân trời bảng lảng
Đầm Ô sen nở gió thơm tho”.
…“Mây tạnh non cao đọng nắng chi
Tiếng chuông chùa cũ vọng cô liêu”.
Dù cho mỗi khi Quách Tấn tỉnh giấc nồng tiếng chuông cũng vẫn vọng đến:
“Mây nước nhuốm phong trần
Nơi đâu tình cố nhân
Những đêm buồn tỉnh giấc
Chùa cũ tiếng chuông ngân”.
Với Phạm Thiên Thư thời hình ảnh cái chuông chùa treo trên gác chuông gợi nhớ lại kỷ niệm hò hẹn tình cảm cũ:
“Ngày xưa anh đón em
Trên gác chuông chùa nọ
Bây giờ anh qua đó
Còn thấy chữ trong chuông”…
Trước “động hoa vàng” tiếng chuông chùa đôi khi ngân vọng theo sóng nước đêm trăng rồi tan loãng vào nhau cùng hình ảnh một chiếc thuyền con buông lái:
“Thuyền ai buông lái đêm rằm
Sông thu ngân thoảng chuông trăng rì rào”
Nghe tiếng chuông vang vọng chơi vơi dần dần thấm đẫm vào từng hạt bụi của thế giới này và có khả năng làm đảo lộn diện mục của vũ trụ, Phạm Thiên Thư tâm sự:
“Chuông ngân chiều lặng trầm tư
Tiếng lơi đẫm hạt thiên thư bềnh bồng”…
Riêng với Tâm Minh, kẻ tha hương, thời cõi lòng vẫn rộn ràng dù Xuân đất khách chẳng còn tràng pháo đỏ và thiếu cả bóng mai vàng. Giữa cái ồn ào náo nhiệt nơi xứ người, tiếng chuông êm ả thanh thoát của ngôi chùa xưa quê cũ hình như vẫn còn vang vọng mãi trong tâm hồn như một kỷ niệm khó quên:
“Chúc Xuân lời vẫn ươm tình nghĩa
Mừng Tết thơ luôn đượm ánh quang
Thoang thoảng hương trầm khơi kỷ niệm
Vẳng chuông chùa cũ tiếng còn vang.”
TIẾNG CHUÔNG THIÊN MỤ VÀ SƠN TỰ
Và sau cùng, nói đến âm ba của những hồi chuông kim cổ cần phải nhắc tới tiếng chuông chùa Thiên Mụ và Hàn Sơn Tự.
Lần đầu ghé chốn Thần Kinh và sau đó thực hiện liền bút ký “Mười ngày ở Huế” Phạm Quỳnh không cố ý "biên tập" thơ tiền nhân. Ông chỉ mượn nửa bài thơ cũ, thêm bớt đôi chỗ, nhằm "tức cảnh" khác. Có người lại cho rằng ông chỉ ghi lại nguyên văn mà thôi. Hai câu thơ đó như sau:
“Gió đưa cành trúc la đà,
Tiếng chuông Thiên Mụ, canh gà Thọ Xương”
Phạm Quỳnh viết thêm: “Cả cái hồn thơ của xứ Huế như chan chứa trong hai câu ca ấy. Chùa Thiên Mụ là một chốn danh lam, có cái tháp bảy tầng, làng Thọ Xương thì ở bờ bên kia. Đêm khuya nghe tiếng chuông chùa với tiếng gà gáy xa đưa văng vẳng ở giữa khoảng trời nước long lanh mà cảm đặt thành câu ca".
Có người phân tích kỹ cho rằng tiếng chuông Thiên Mụ ngoài âm sắc của tiếng đồng được chế tác bằng một kỹ thuật đúc truyền thống hoàn hảo của Phường Đúc-Huế, nó được vang xa nhờ vào vị trí đặt chuông trên đồi cao, lại có dòng sông Hương trải dài như một chất dẫn truyền tự nhiên. Bên dòng Hương lững lờ thơ mộng, tiếng chuông cứ ngân dài lan tỏa trong không gian. Không gian càng rộng, càng yên tĩnh, tiếng chuông nghe càng sâu lắng. Chỉ một tiếng chuông nhưng đã đọng bao buồn vui, khắc khoải của một đời người. Tiếng chuông sẽ tùy hạnh nguyện đánh chuông của thiền tăng mà âm sắc vang vọng thanh thoát và nhịp điệu của tiếng chuông sẽ khác hẳn nhau.
Hàn Sơn Tự về sau được gọi là Phong Kiều tự vì ở gần cầu Phong Kiều. Đến đời nhà Đường chùa lại được đổi tên là Hàn San Tự. Chùa nổi tiếng nhờ có bài thơ “Phong Kiều Dạ Bạc” của Trương Kế. Ông sáng tác bài này khi đi thi trượt trở về ghé qua Tô Châu, tức cảnh mà sinh tình. Trương Kế đã vẽ ra cái hình ảnh kẻ lữ thứ, đêm dài nằm trên thuyền bên bờ sông nghe quạ kêu sóng vỗ, ngắm đèn chài leo lét về khuya đắm chìm trong trăng tà sương lạnh với tiếng chuông chùa đang ngân nga. Quả là hình ảnh của sự thức tỉnh, giải thoát, bỏ lại thuyền ở bến mơ để vượt lên bờ giác.
“Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên
Giang phong ngư hoả đối sầu miên
Cô Tô thành ngoại Hàn San Tự
Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền”
Bản dịch của Tản Đà:
“Trăng tà tiếng quạ kêu sương
Lửa chài, câybến còn vương giấc hồ
Thuyền ai đậu bến Cô Tô
Nửa đêm nghe tiếng chuông chùa Hàn San”
Tiếng chuông chùa quả thật đã làm nảy sinh ra nhạc và thơ, chan chứa chất liệu cốt tủy của tinh thần Phật giáo cùng với tình tự đất nước quê hương, nhất là với những kẻ phải sống kiếp tha phương!
Tâm Minh Ngô Tằng Giao
(Virginia, tháng 2 năm 2016
Le Lan's photo.

Posted by Unknown at 8:02 PM No comments:
Email ThisBlogThis!Share to XShare to FacebookShare to Pinterest

HOÀI NIỆM

HOÀI NIỆM

Đã nhiều năm trôi qua, thế mà niềm vui của cuộc hội ngộ hôm ấy vẫn đọng lại đâu đây, như mới hôm qua. Một cuộc hội ngộ lịch sử của các nàng nữ sinh áo trắng Trưng Vương ngày nào. NIềm vui với tiếng cười , tiếng nói ồn ào của chúng tôi làm căn phòng của bạn lớp trưởng gần rung rinh...


Số là có một cô bạn từ quê nhà sang chơi , chúng tôi, hai đứa từ miền Nam Cali đáp chuyến xe đò Hoàng lên San Jose. Một bạn từ New Mexico bay qua. Còn lại là cư dân của thung lũng hoa vàng.Chúng tôi gặp lại nhau với những cái ôm nhau thật chặt, với những thăm hỏi, vẫn những mày tao trong trò chuyện Chưa bao giờ mà chúng tôi nói nhiều, cười nhiều và ăn nhiều như hôm đó.

 Hạnh phúc ngập tràn và chỉ biết là chỉ nghe thấy tiếng cười , tiếng nói. Bên nhau trong những tấm hình vẫn là những kỷ niệm khó phai nhòa của chúng tôi. Những nụ cười hồn nhiên của trẻ thơ nở trên khuôn mặt của những cô gái trẻ ngày nào...


..những cô gái trẻ đã bước gần cuối dốc
tìm lại được nhau...ôi hạnh phúc ngập tràn.
( Đỗ Lệ Nga)
Hôm đó cũng gần ngày sinh nhật của tôi, bạn chủ nhà trưởng lớp ưu ái tặng tôi một ổ bánh sinh nhật với một nhành lan hái từ vườn nhà bạn. Một ổ bánh của tình bằng hữu. Thật dễ thương.


 Say sưa ăn, mê mải nói...mãi đến 2 giờ sáng mới chịu chia tay. Tôi và cô bạn từ quê nhà lại tâm tình mãi đến 4 giờ sang mới chợp mắt. nhiều chuyện thật !
Chúng ta cùng cám ơn nhau cho niềm vui này.

PHƯƠNG LAN hb  
10:46 PM 03/12/2016
Posted by Unknown at 7:27 PM No comments:
Email ThisBlogThis!Share to XShare to FacebookShare to Pinterest

Những giàn bầu bí khiến nhiều người không tin có thật

Những giàn bầu bí khiến nhiều người không tin có thật

Trên cùng một giàn có nhiều loại quả với đủ hình dáng, màu sắc mọc xen kẽ, trĩu trịt tạo thành mái vòm thu hút.
Với nhiều loại quả khác biệt, vòm cây ở Đài Loan trở thành tác phẩm ấn tượng khiến nhiều người ngỡ ngàng.
Bầu bí, hồ lô trĩu trịt trong công viên Wolseong (Gyeongju, Hàn Quốc).

 Vòm quả tạo thành một lối đi mát mẻ trong công viên Rachapruek (Chiangmai, Thái Lan).

Trang trại Wanshan là nơi trồng bí ngô lớn nhất ở Đài Loan. Khách thăm quan tới đây có thể thưởng thức các món ăn chế biến từ bí ngô.



Một giàn bí ngô khác cũng ở Đài Loan. Nhiều quả có hình dáng giống đèn lồng khiến một số người nghĩ là quả giả.


Trong khu công viên sinh thái ở Gyeongju (Hàn Quốc).

 
 Mái vòm cây xanh ở Suffolk (Anh) thu hút hơn nhờ sự xuất hiện của các loại quả chín vàng.

Tìm thấy trên net.

Posted by Unknown at 7:04 PM No comments:
Email ThisBlogThis!Share to XShare to FacebookShare to Pinterest

MỘT TÌNH YÊU ĐẸP

MỘT TÌNH YÊU ĐẸP

Cách đây gần 4 năm vào tháng 10 năm 2011 có một cặp vợ chồng từ thị trấn nhỏ của tiểu bang Iowa bên Mỹ lái xe lên thành phố chơi. Trên đường đi họ gặp tai nạn và được đưa vào bệnh viện để cấp cứu, hai người bị gãy xuơng nhiều nơi, kèm thêm những thương tích khác. Điều đáng nói là họ không quan tâm đến thương tích mà chỉ quan tâm đến nhau, người này cứ lo cho người kia xem có sao không ?

Ở thời điểm đó, người chồng tên Gordon Yeager đã 94 tuổi và người vợ là Norma đã 90. Họ đã kết hôn được 72 năm. Trong suốt 72 năm gắn bó họ rất hạnh phúc, họ đã làm tất cả vì nhau, luôn có nhau và rất cần nhau như hơi thở.
Sau khi đưa vào cấp cứu vì tai nạn xe hơi, tình trạng hai người càng ngày càng tệ nên bác sỹ phải chịu thua. Bệnh viện liền đưa họ vào một phòng có hai giường sát nhau để họ có thể ở bên nhau những giây phút cuối cùng. Khi người con trai lớn 72 tuổi của họ vào thăm và hỏi: Ba Mẹ có hối tiếc gì vì chưa làm được cùng nhau không ? Hai ông bà trả lời : Ba mẹ đã được sống, được yêu và đã được thực hiện tất cả những ước mơ trong đời cùng nhau rồi. Bây giờ ba mẹ sẵn sàng ra đi không hối tiếc.
Và rồi ngày hôm sau vào 3:38 phút chiều người chồng đã ra đi, điều ngạc nhiên là khi bác sỹ chẩn đoán người chồng đã chết nhưng sao mạch tim ông ta vẫn đập, lúc đó bà cụ nằm ngay cạnh ông, nắm tay rồi nói : Chờ tôi đi với. Sau đó 1 tiếng bà cụ cũng trút hơi thở cuối cùng và hai người nắm chặt tay nhau ra đi.Phải chăng tim ông cụ vẫn đập để chờ vợ mình cùng đi ?
Tình yêu không phải là bao nhiêu thời gian hai bạn đã sống với nhau, điều quan trọng nhất là trong suốt thời gian yêu nhau và chung sống hai bạn đã cùng nhau chia sẻ những ước mơ gì để khi ra đi không còn hối tiếc ? Hai vợ chồng ông bà Gordon Yeager và Norma đã bắt đầu bằng mối tình năm bà mới 18 và chồng bà 22. Họ đã cùng nắm tay nhau đi hết cuộc đời nhưng vẫn còn muốn đi tiếp về bên kia thế giới, kể cả sau khi trái tim đã ngừng đập.
BSTL 14/03/2016
Le Lan's photo.



·
0:00
922 Views
Thoa Ho
March 14 at 12:51am ·
Liên khúc "Trưng Vương, một thời kỷ niệm"gồm các ca khúc:
*Thu vàng - CungTiến
*Ngày xưa Hoàng Thị - Phạm Thiên Thư, Phạm Duy
*Trưng Vương, một thời kỷ niệm - Lê Khắc Bình
*Trưng Vương, khung cửa mùa thu - nhạc Pháp, lời Việt của Nam Lộc
Like
Like
Love
Haha
Wow
Sad
Angry
CommentShare
6You, Nico Nbn, Duongvu Le and 3 others
Comments
Le Lan
Write a comment...
Le Lan shared Lien Hoang's video.
March 14 at 6:09am ·
0:00
485 Views
Lien Hoang feeling great.
March 13 at 7:02pm ·
Liên khúc 'Trưng Vương một thời kỷ niệm': Thu Vàng (Cung Tiến), Ngày Xưa Hoàng Thị (Phạm Thiên Thư/Phạm Duy), Trưng Vương một thời kỷ niệm (Lê Khắc Bình), Trưng Vương khung cửa mùa thu, nhạc Pháp lời Việt của Nam Lộc do cựu học sinh Trưng Vương trình bày
Like
Like
Love
Haha
Wow
Sad
Angry
CommentShare
7You, Nguyễn Bảo Ninh, Bảo Trịnh and 4 others
Comments
Bảo Trịnh
Bảo Trịnh Trưng Vương Bất Diệt theo tháng năm.
Unlike · Reply · 2 · March 14 at 6:55pm
Thanh Phuong Truong
    Thanh Phuong Truong Thích bài hát này lắm !
    Unlike · Reply · 1 · March 15 at 1:39am
    Le Lan
    Write a comment...
    Le Lan shared a memory.
    March 14 at 5:43am ·
    1 Year Ago Today
    See Your Memories
    Le Lan added 3 new photos.
    March 14, 2015 ·
    Hoa đào năm ngoái ...còn cười gió Đông
    Le Lan's photo.
    Le Lan's photo.
    Le Lan's photo.
    Like
    Like
    Love
    Haha
    Wow
    Sad
    Angry
    CommentShare
    17You, Harmony Ton, Nico Nbn and 14 others
    Comments
    Le Lan
    Write a comment...
See More Recent Stories
  1. Le, where do you work?
    88% complete
I don't work for an organization
Public
  1. 6 Pending Items
  2. Intro
    Edit BioDescribe Who You Are
    • Studied at DHSP
    • Lives in Huntington Beach, California
    • Married
    • From Hanoi, Vietnam
    Add Featured Photos
  3. Photos
    'Đại lễ kỷ niệm Hai bà Trưng'
    'Đại lễ kỷ niệm Hai bà Trưng'
    'Đại lễ kỷ niệm Hai bà Trưng'
    'Đại lễ kỷ niệm Hai Bà Trưng'
    'Đại lễ kỷ niệm Hai Bà Trưng'
    'Đại lễ kỷ niệm Hai Bà Trưng'
    'Đại lễ kỷ niệm Hai Bà Trưng'
    'Xuân của đất trời nay mới đến;
Trong tôi xuân đến đã lâu rồi'
    'Xuân của đất trời nay mới đến;
Trong tôi xuân đến đã lâu rồi'
  4. Friends · 285
    Tô Thuỵ Diễm Quyên
    10 new posts
    Dieu Tam Nguyen
    10 new posts
    HL Nguyen
    6 new posts
    Bạch Tuyết Hồ
    4 new posts
    Do Duy Ngoc
    4 new posts
    Huyen Nguyen
    3 new posts
    Thanhthao Vo
    Lam Nguyen
    Chau-Ha Nguyen
    1 new post
  5. English (US) · Español · Français (France) · Português (Brasil) · Deutsch · Italiano
    Privacy · Terms · Cookies · Advertising · Ad Choices ·
    More
    Facebook © 2016
Posted by Unknown at 6:46 PM No comments:
Email ThisBlogThis!Share to XShare to FacebookShare to Pinterest
Newer Posts Older Posts Home
Subscribe to: Posts (Atom)

Total Pageviews

176,482

Blog Archive

  • ►  2017 (21)
    • ►  December (1)
    • ►  November (3)
    • ►  October (10)
    • ►  September (7)
  • ▼  2016 (71)
    • ►  November (15)
    • ►  October (14)
    • ►  August (1)
    • ►  June (5)
    • ►  May (18)
    • ▼  March (7)
      • HỒI ỨC VỀ GÓC PHỐ ẨM THỰC BƯU ĐIỆN SÀI GÒN.
      • CÀ PHÊ THÁI CHI
      • CHÚ CHIM CÁNH CỤT MỖI NĂM BƠI 8000KM VỀ GẶP ÂN NHÂN.
      • VẲNG TIẾNG CHUÔNG CHÙA
      • HOÀI NIỆM
      • Những giàn bầu bí khiến nhiều người không tin có thật
      • MỘT TÌNH YÊU ĐẸP
    • ►  February (4)
    • ►  January (7)
  • ►  2015 (100)
    • ►  December (5)
    • ►  November (10)
    • ►  October (11)
    • ►  September (3)
    • ►  August (8)
    • ►  July (4)
    • ►  June (1)
    • ►  May (9)
    • ►  April (12)
    • ►  March (8)
    • ►  February (13)
    • ►  January (16)
  • ►  2014 (173)
    • ►  December (14)
    • ►  November (9)
    • ►  October (15)
    • ►  September (25)
    • ►  August (12)
    • ►  July (14)
    • ►  June (9)
    • ►  May (17)
    • ►  April (14)
    • ►  March (13)
    • ►  February (21)
    • ►  January (10)
  • ►  2013 (157)
    • ►  December (18)
    • ►  November (15)
    • ►  October (9)
    • ►  September (18)
    • ►  August (30)
    • ►  July (10)
    • ►  June (17)
    • ►  May (16)
    • ►  April (6)
    • ►  March (8)
    • ►  February (1)
    • ►  January (9)
  • ►  2012 (147)
    • ►  December (21)
    • ►  November (21)
    • ►  October (15)
    • ►  September (38)
    • ►  August (19)
    • ►  July (23)
    • ►  June (10)

Search This Blog

Popular Posts

  • CHỈ CHỪNG ĐÓ THÔI...Thơ Nguyễn Tất Nhiên
    CHỈ CHỪNG ĐÓ THÔI Thơ Nguyễn Tất Nhiên Nhạc Phạm Duy Ca sĩ Nguyên Thảo " Anh à, Sài Gòn đã bắt đầu lác đác những cơn mưa chiều. ...
  • VỀ TÁC GIẢ BÀI THƠ " MAI TÔI ĐI"
    Về tác giả bài thơ Mai Tôi Đi Khoảng  cuối  tháng  1 /2015  - có một bài  thơ  "Mai tôi đi ",  không đề tác gỉa  được phổ biến...
  • ÁO DÀI VIỆT NAM QUA CÁC THỜI KỲ
    ÁO DÀI VIỆT NAM QUA CÁC THỜI KỲ Sự biến thiên của lịch sử tạo nên những nét đặc trưng của áo dài ở mỗi thời kỳ. Nhưng tựu chung, áo dài l...
  • SỐNG, CHẾT - Phan Bội Châu
    SỐNG - CHẾT . Phan Bội Châu ********* SỐNG Sống tủi làm chi đứng chật trời? Sống nhìn thế giới hổ chăng ai? Sống làm nô lệ cho người khi...
  • CÁCH TRỒNG HOA QUỲNH SEN
    CÁCH TRỒNG HOA QUỲNH SEN Trồng Orchid Cactus - Quỳnh Mini Không phải Tiểu quỳnh, cũng không phải Nhật quỳnh dù hoa cũng nở vào ban n...
  • Thiếu nữ bên hoa huệ - họa sĩ Tô Ngọc Vân
    Thiếu nữ bên hoa huệ - hoạ sĩ Tô Ngọc Vân   Phân tích giá trị nghệ thuật của tác phẩm mỹ thuật tiêu biểu             1 Thiếu nữ ...
  • TÂM SỰ TRƯỜNG XƯA
                                                TÂM SỰ TRƯỜNG XƯA         Trường xưa chính là ta đây . Một ngôi trường cổ kính có hàng ch...
  • HOA ĐẠO ( IKEBANA )
    IKEBANA ( Hoa đạo Nhật Bản ) Ikebana (có nghĩa "hoa sống") là nghệ thuật cắm hoa của Nhật Bản, cũng được biết đến dưới cái tê...
  • Tình bạn của TV69 OC
    TÌNH BẠN cuảTV69 ORANGE COUNTY Chuyện bắt đầu từ thư trả lời của Ngọc Anh không tham dự được buổi họp mặt của TV69 , kỷ niệm 50 năm ngày ...
  • NỬA THẾ KỶ, MỘT TÌNH BẠN.
    NỬA THẾ KỶ, MỘT TÌNH BẠN. ( Cảm hứng từ vài tấm hình bạn tôi đến thăm mái nhà xưa ) Ngày đó , chúng tôi " nhị thập bát tú" c...
Watermark theme. Powered by Blogger.