Người Buôn Gió, từ giang hồ đến cải cách xã hội -
Hà Giang/Người Việt LTS
Người quan tâm đến tình hình đất nước có lẽ ai cũng quen thuộc với
tên gọi blogger Người Buôn Gió. Người Buôn Gió tên thật là Bùi Thanh
Hiếu, tác giả nhiều loạt bài, trong đó có “Ðại Vệ Chí Dị,” “Thư Viết
Cho Con Trai”... với lối viết giản dị, dí dỏm, và sâu sắc. Blogger Người
Buôn Gió là ai? Ðiều gì khiến ông trở thành người dùng ngòi bút làm
phương tiện cải cách xã hội? Hiện đang tham dự chương trình học bổng
nghệ thuật của thành phố Weimar, Ðức Quốc, Blogger Người Buôn Gió hé lộ
với phóng viên Hà Giang vài nét chính về con người và cuộc đời mình,
trong buổi chuyện trò sau đây, tại tòa soạn nhật báo Người Việt.
Blogger Người Buôn Gió trong buổi nói chuyện với phóng viên Hà Giang tại tòa soạn nhật báo Người Việt. (Hình: Người Việt)
Blogger Người Buôn Gió trong buổi nói chuyện với phóng viên Hà Giang tại tòa soạn nhật báo Người Việt. (Hình: Người Việt)
Hà
Giang (NV): Chào blogger Người Buôn Gió, đọc văn thì người đọc cũng có
thể đoán ra con người của tác giả Người Buôn Gió, tuy nhiên nhiều người
vẫn muốn nghe chính tác giả nói về mình, anh có thể cho độc giả của
Người Việt biết blogger Người Buôn Gió là ai, và tại sao lại đi... buôn
gió?
Blogger Người Buôn Gió: Thực sự, tôi chỉ như bao thanh niên ở Việt Nam ở trong những khu phố mà người ta gọi là khu phố bụi đời, nơi chứa nhiều thành phần giang hồ, xã hội đen. Cuộc sống của tôi cũng có lúc sống bằng nghề đâm thuê chém mướn, đòi nợ thuê, cũng có lúc cờ bạc, thậm chí là trộm cắp. Mọi người có thể hình dung là cuộc sống ấy nó khó hiểu nhưng mà tôi sinh ra ở cái khu phố như thế và tất cả mọi người đề làm những việc như thế thì tôi cũng làm theo tôi không tiếp xúc được với xã hội bên ngoài, với xã hội văn minh và lớp người trí thức, mà tôi chỉ biết sống ở trong đấy thôi và tôi trở thành một người cũng “xuất
sắc” trong cái đám lưu manh ấy
Blogger Người Buôn Gió: Thực sự, tôi chỉ như bao thanh niên ở Việt Nam ở trong những khu phố mà người ta gọi là khu phố bụi đời, nơi chứa nhiều thành phần giang hồ, xã hội đen. Cuộc sống của tôi cũng có lúc sống bằng nghề đâm thuê chém mướn, đòi nợ thuê, cũng có lúc cờ bạc, thậm chí là trộm cắp. Mọi người có thể hình dung là cuộc sống ấy nó khó hiểu nhưng mà tôi sinh ra ở cái khu phố như thế và tất cả mọi người đề làm những việc như thế thì tôi cũng làm theo tôi không tiếp xúc được với xã hội bên ngoài, với xã hội văn minh và lớp người trí thức, mà tôi chỉ biết sống ở trong đấy thôi và tôi trở thành một người cũng “xuất
sắc” trong cái đám lưu manh ấy
NV: Anh nói đến một khu phố bụi đời với những chàng trai sống lăn lóc, vậy khu phố đó là ở đâu?
Blogger
Người Buôn Gió: Nơi tôi sinh ra nó là một cái ngõ nhỏ tên là Phát Lộc,
ngoài Bắc, nó nằm ở chợ Ðồng Xuân-Bắc Qua, một nơi chứa chấp nhiều giới
giang hồ hảo hán, dân số khoảng vài nghìn người.
NV: Blogger Người Buôn Gió bao nhiêu tuổi rồi?
Blogger Người Buôn Gió: Vâng, tôi sinh năm 1972.
NV: Tới một lúc nào thì con người giang hồ lăn lóc bụi đời đó quyết định thôi giang hồ và bắt đầu viết lách, và điều gì, biến cố gì đã thôi thúc Người Buôn Gió phải cầm bút.
NV: Tới một lúc nào thì con người giang hồ lăn lóc bụi đời đó quyết định thôi giang hồ và bắt đầu viết lách, và điều gì, biến cố gì đã thôi thúc Người Buôn Gió phải cầm bút.
Blogger
Người Buôn Gió: Khi tôi lấy vợ thì tôi vẫn làm công việc cầm đồ, cá độ
bóng đá, tiêu thụ của gian, nói chung thì những cái việc ấy nó liên hệ
với nhau. Sau đấy năm 2005 thì vợ tôi sinh con. Khi vợ tôi chuyển dạ
sinh thì tôi đưa vợ tôi và bệnh viện. Khi vào bệnh viện, các bác sĩ
người ta bảo đưa tiền hối lộ thì người ta sẽ chăn sóc vợ con tôi. Lúc
tôi đưa tiền cho người ta thì tôi thấy đó là lẽ tất nhiên ,cả một cái xã
hội toàn dùng tiền hối lộ, ở đâu cũng phải hối lộ thì hối lộ nó thành
thói quen thôi. Nhưng nó xảy ra trường hợp là vợ tôi khó đẻ, và khó đẻ
thì phải chuyển qua phòng mổ. Nhưng phòng đỡ đẻ thì người ta muốn lấy
tiền hối lộ, nên họ giữ vợ tôi ở đấy. Vì thế sau ba tiếng đồng hồ vỡ ối,
con tôi chưa được sinh ra, họ đợi đến hết giờ ca trực ấy, khi đổi qua
ca trực khác thì mới chuyển, vì như thế thì ca trực khác mới được tiền
(hối lộ). Khi họ chuyển vợ con tôi qua phòng mổ thì con tôi tím ngắt và
tái mét. Họ nói con tôi bị bệnh tim. Nhưng nhiều người bảo nếu bệnh tim
thì khám thai phải biết rồi, hoặc gia đình có tiền sử bệnh tim, mà gia
đình tôi không ai có bệnh tim, còn con tôi trong quá trình khám thai thì
không có vấn đề gì.
Ðây
là cháu bé trong ba tiếng đồng hồ đó nó bị sặc nước ối, vì nước ối vỡ
ra rồi, nó uống vào. Lúc ấy họ bảo, bây giờ muốn chữa thì phải tốn tiền,
thế là tôi lại phải đưa tiền cho họ, nói tóm lại hối lộ rất là nhiều,
từ y tá đến bác sĩ, ai cũng nói đến tiền. Họ hỏi thì tôi cứ đưa tiền ra,
không thiết tha gì khác. Con tôi cuối cùng khỏe mạnh được về nhà. Khi
về nhà được khoảng hai tháng thì một hôm tôi nhìn con tôi đang nằm,
nó mủm mỉm, nó cười. Tôi nhìn, tôi mới nhớ lại chuyện hôm nó sinh ra, tôi mới chợt nhận ra rằng tôi từng cầm dao tôi đi chém người để tôi lấy tiền, thì tôi hình dung việc của tôi với việc ông bác sĩ ông ấy cầm dao mổ, tôi bàng hoàng nhận ra là có khi họ cũng giống mình. Khi tôi nhận ra một cái điều như thế, thì tôi tự hỏi tại sao xã hội nó lại như thế. Tôi nhận tôi là một thằng lưu manh giang hồ, tôi đâm thuê chém mướn, tôi kiếm tiền... mà hình ảnh của người bác sĩ ở trong tôi ấy, thì tôi vẫn nghĩ những người ấy gọi là lương y như từ mẫu, không quản ngạị điều gì để giúp mình, mà bây giờ người ta cũng cầm dao người ta kiếm tiền, và người ta cũng có thể bỏ mặc người khác chết để người ta kiếm tiền. Tôi thấy sự tàn nhẫn của họ có khi còn xuất sắc hơn tôi. Thật ra khi tôi đi đâm chém thì chỉ là dân giang hồ với nhau, chứ tôi chẳng bao giờ đi tìm một người hiền lành nào tôi uy hiếp người ta để tôi kiếm tiền, mà toàn là dân giang hồ mâu thuẫn vì chia chác các thứ hay là nợ nần nhau. Bây giờ đến một người bác sĩ mà người ta cũng như thế thì tôi không hiểu cái xã hội này bây giờ nó ra thế nào. Nghĩ thêm thì tôi thấy không riêng chỉ bác sĩ, mà thầy giáo rồi công an cũng như thế, cả xã hội nó như thế. Tôi nghĩ bây giờ mình sinh con mình ra rồi, và xã hội nó như thế này, để cho con mình nó tồn tại, thì mình dạy cho con mình cái gì? Mình lại phải dạy cho con mình biết cách hối lộ, biết cách luồn lọt, biết cách kiếm chác lưu manh thì tôi thấy mình sinh ra một người con, nuôi cho lớn mà phải dạy nó những điều ấy, thì nói thật lòng, thà không sinh nó ra. Lúc đó tôi mới viết bài đầu tiên là bài ”Thư viết cho con trai.” Tôi viết một chuyện châm biếm là trong xã hội như thế này, khi con lớn lên đi học mẫu giáo, đi ra ngoài con phải cảnh giác là luôn cầm tiền trong người, bố sẽ đặt tên con là Bùi Minh Huấn, tức là con có được lời giáo huấn sáng suốt. Bài viết đó có nhiều người đọc và khen. Thật ra thì cũng chẳng phải là người ta khen. Người thì khóc, người thì cười, tức là nó mang lại cho người đọc nhiều cảm xúc. Tôi thấy là mình có thể có một cách cải cách cái xã hội này qua ngòi bút của mình. Nghĩ thế, tôi bắt đầu chú ý viết.
nó mủm mỉm, nó cười. Tôi nhìn, tôi mới nhớ lại chuyện hôm nó sinh ra, tôi mới chợt nhận ra rằng tôi từng cầm dao tôi đi chém người để tôi lấy tiền, thì tôi hình dung việc của tôi với việc ông bác sĩ ông ấy cầm dao mổ, tôi bàng hoàng nhận ra là có khi họ cũng giống mình. Khi tôi nhận ra một cái điều như thế, thì tôi tự hỏi tại sao xã hội nó lại như thế. Tôi nhận tôi là một thằng lưu manh giang hồ, tôi đâm thuê chém mướn, tôi kiếm tiền... mà hình ảnh của người bác sĩ ở trong tôi ấy, thì tôi vẫn nghĩ những người ấy gọi là lương y như từ mẫu, không quản ngạị điều gì để giúp mình, mà bây giờ người ta cũng cầm dao người ta kiếm tiền, và người ta cũng có thể bỏ mặc người khác chết để người ta kiếm tiền. Tôi thấy sự tàn nhẫn của họ có khi còn xuất sắc hơn tôi. Thật ra khi tôi đi đâm chém thì chỉ là dân giang hồ với nhau, chứ tôi chẳng bao giờ đi tìm một người hiền lành nào tôi uy hiếp người ta để tôi kiếm tiền, mà toàn là dân giang hồ mâu thuẫn vì chia chác các thứ hay là nợ nần nhau. Bây giờ đến một người bác sĩ mà người ta cũng như thế thì tôi không hiểu cái xã hội này bây giờ nó ra thế nào. Nghĩ thêm thì tôi thấy không riêng chỉ bác sĩ, mà thầy giáo rồi công an cũng như thế, cả xã hội nó như thế. Tôi nghĩ bây giờ mình sinh con mình ra rồi, và xã hội nó như thế này, để cho con mình nó tồn tại, thì mình dạy cho con mình cái gì? Mình lại phải dạy cho con mình biết cách hối lộ, biết cách luồn lọt, biết cách kiếm chác lưu manh thì tôi thấy mình sinh ra một người con, nuôi cho lớn mà phải dạy nó những điều ấy, thì nói thật lòng, thà không sinh nó ra. Lúc đó tôi mới viết bài đầu tiên là bài ”Thư viết cho con trai.” Tôi viết một chuyện châm biếm là trong xã hội như thế này, khi con lớn lên đi học mẫu giáo, đi ra ngoài con phải cảnh giác là luôn cầm tiền trong người, bố sẽ đặt tên con là Bùi Minh Huấn, tức là con có được lời giáo huấn sáng suốt. Bài viết đó có nhiều người đọc và khen. Thật ra thì cũng chẳng phải là người ta khen. Người thì khóc, người thì cười, tức là nó mang lại cho người đọc nhiều cảm xúc. Tôi thấy là mình có thể có một cách cải cách cái xã hội này qua ngòi bút của mình. Nghĩ thế, tôi bắt đầu chú ý viết.
NV: Buôn Gió có nghĩa là gì, và từ đâu lại có cái tên Người Buôn Gió?
Blogger
Người Buôn Gió: Lúc đầu, khi mới viết, tôi chỉ lấy tên thật là Bùi Minh
Hiếu thôi. Sau đó tôi nghĩ mình không phải là muốn truyền bá tư tưởng,
mà chỉ muốn nhân rộng suy nghĩ của một người cha, muốn những điều tốt
cho con mình, cho thế hệ sau, nhân rộng nó đi khắp nơi, thì tôi chọn cái
tên Người Buôn Gió, tức là tôi mong muốn cái tình cảm của một người
cha, trách nhiệm với người con, với xã hội, được nhân rộng, tôi chọn cái
tên ấy.
NV: Những
nhận thức về xã hội chung quanh của blogger Người Buôn Gió có phải đến
lúc có con, lo cho con rồi mới có, hay là những điều đã tiềm ẩn trong
anh lâu rồi?
Blogger
Người Buôn Gió: Nhận thức thì vẫn luôn luôn có chứ, nhưng nó không
khiến được mình thay đổi, vì như nhiều người Việt Nam mình, khi họ nhìn
những sự trái ngang đó, thì họ coi đó là một điều bình thường và họ tìm
một cách nào đó, hối lộ, luồn lách, móc ngoặc thế nào đó để mà vượt qua.
Thì tôi cũng là một người như thế. Nếu mà tôi không có cậu con trai của
tôi, thì tôi vẫn là một người như thế thôi. Nhưng khi đã có người con
rồi thì suy nghĩ của tôi lúc đó không phải là về tôi nữa mà là về thế hệ
của con tôi, và chính vì thế mà tôi viết. Nói tóm lại, đánh giá về xã
hội như thế thì nó có sẵn trong người rồi, nhưng mình không muốn làm cái
gì để thay đổi nó, mình chấp nhận nó là đương nhiên như thế. Nhưng khi
mình đặt vấn đề con mình nó cũng phải chấp nhận như thế là một chuyện
đương nhiên thì đó là một điều đau lòng, và tôi không muốn như thế, nê
tôi phải viết.
NV: Việc
viết lách trong xã hội Việt Nam đã mang đến cho blogger Người Buôn Gió
nhiều khó khăn trong cuộc sống, vậy người phối ngẫu của anh có ý kiến gì
không?
Blogger
Người Buôn Gió: Ðầu tiên thì vợ tôi phàn nàn rất nhiều. Gia đình bên vợ
tôi, ông của vợ tôi là tướng trong quân đội (Bắc Việt), gia đình bên vợ
tôi cũng thuộc thành phần trí thức, ông bà đều là lão thành cách mạng.
Nhưng khi tôi bị bắt năm 2009 thì lúc đấy gia đình vợ tôi mới biết
chuyện. Họ tìm hiểu xem tại sao tôi bị bắt, họ đọc những bài của tôi, họ
nói “ôi mẹ cái thằng này nó viết hay đấy, nó viết đúng quá.” Lúc ấy thì
vợ tôi thất vọng, tưởng là mọi người biết anh ấy làm như thế thì khuyên
anh ấy, chứ bây giờ bên nội bên ngoại cùng khen như thế này, thì vợ tôi
cũng vui vẻ.
NV: Sau khi những bài viết của blogger Người Buôn Gió được gia đình bên vợ đọc, thành phần giao tiếp của anh có thay đổi không? Có tạo được ảnh hưởng gì không?
NV: Sau khi những bài viết của blogger Người Buôn Gió được gia đình bên vợ đọc, thành phần giao tiếp của anh có thay đổi không? Có tạo được ảnh hưởng gì không?
Blogger
Người Buôn Gió: Sau khi mọi người trong họ hàng đọc thì họ thành độc
giả của tôi. Họ thường xuyên đọc. Gọi cho bạn bè. Thậm chí, tôi có ông
chú với bà cô lúc nào cũng đi khoe “tôi là ông chú, tôi là cô cái thằng
Buôn Gió.”
NV: Con trai của blogger Người Buôn Gió bây giờ cũng chín tuổi rồi, và anh đã viết cho con rất nhiều bức thư, thế cha con anh có bao giờ ngồi và nói với nhau những câu chuyện tương tự như nội dung của những bức thư đó không?
NV: Con trai của blogger Người Buôn Gió bây giờ cũng chín tuổi rồi, và anh đã viết cho con rất nhiều bức thư, thế cha con anh có bao giờ ngồi và nói với nhau những câu chuyện tương tự như nội dung của những bức thư đó không?
Blogger
Người Buôn Gió: Cháu cũng đọc những bài tôi viết. Có những lúc đi học
về cháu chưa phải làm bài, cháu rất là khệnh khạng, ngồi vào máy tính,
xong cháu Google xem hôm nay Người Buôn Gió viết cái gì, rồi cháu ngồi
đọc. Chúng tôi không thảo luận về những thư tôi viết cho cháu, chỉ có
một cái truyện tôi viết về tuổi thơ của tôi, thì cháu có hỏi lúc ấy bố
bé, bố như thế nào thế nào, thì tôi kể cho cháu nghe. Tôi tâm sự với
cháu, chẳng hạn như bố thương bà nội thì bố nấu cơm, bố làm các việc
giúp bà, hay là thương ông nội thì tôi làm gì.
NV: Trở lại với cái cái chữ Buôn Gió, chắc hẳn hai chữ này với anh phải có một ý nghĩa gì đó sâu sắc lắm?
NV: Trở lại với cái cái chữ Buôn Gió, chắc hẳn hai chữ này với anh phải có một ý nghĩa gì đó sâu sắc lắm?
Blogger
Người Buôn Gió: Chúng ta người nào cũng có một ước mơ, thí dụ ước mơ
cải cách xã hội, ước mơ xã hội được dân chủ, cái tên Buôn Gió nó thể
hiện một giấc mơ, một ước mơ mà tôi đang trên đường thực hiện. Tôi cũng
chỉ mong lúc nào đất nước mình tràn ngập gió thì tôi không phải đi buôn
nữa, thì đó là một điều hạnh phúc.
NV: Cảm ơn blogger Người Buôn Gió đã dành thời gian cho chúng tôi.
NV: Cảm ơn blogger Người Buôn Gió đã dành thời gian cho chúng tôi.
No comments:
Post a Comment