THƯ NGỎ

WELCOME TO TV6269

Các bạn thân mến,

Năm 1962 chúng mình bước vào Trưng Vương bằng những bước chân ngập ngừng của những cô bé lớp Đệ Thất ngây thơ. Rồi 7 năm học trôi qua những kỷ niệm với bạn bè, với Thầy Cô, với lớp học, với ngôi trường yêu dấu đã để lại trong ký ức của chúng mình tình bạn thân thiết và những kỷ niệm êm đềm, mơ mộng của một thời áo trắng TV.

Ngày nay tuy ở khắp mọi nơi, chúng mình đã tìm gặp lại nhau. Xin chào mừng tất cả các bạn và ước mong qua trang Blog Trưng vương 62-69 này sẽ là nơi gặp gỡ thân ái để TV6269 cùng ra chơi, vui đùa như ngày xưa trong sân trường yêu dấu.

TV6269







Thursday, January 31, 2013

"MÂY ĐÃ QUA CẦU"

'' Mây Đã Qua Cầu '' (*)
Thích Tánh Tu
Nén hương lòng tưởng nim nhc s Phm Duy.


        '' ...Tôi yêu tiếng nước tôi từ khi mới ra đời người ơi, mẹ hiền ru những câu xa vời..'' câu hát này, bài hát này hầu như người Việt chúng ta ai ai cũng thuộc, những ngôn từ bắt đầu của bài hát thật tự nhiên, giản dị, ai cũng có thể nghĩ ra, ấy vậy mà để biến nó thành Tình Ca, thành lời nhạc bay đến chạm vào trái tim của người Việt và ngự trị hẳn trong đó suốt mấy thập niên qua thì chỉ có Phạm Duy mới có thể. Ngày trước, khi còn là một cậu thiếu niên choai choai tôi đã '' mê '' nhạc của họ Phạm và họ Trịnh rồi, những dòng nhạc của họ không biết tự khi nào đã trở thành một phần đời sống của riêng tôi, nghĩa là một loại dưỡng chất tinh thần không thể thiếu và hẳn nhiên trước đó từ lâu, dòng nhạc của họ đã trở thành đời sống của ngàn vạn trái tim yêu nhạc Việt rồi.

  Ngày xưa, trước khi khoát lên người chiếc áo nâu nhà Phật tôi đã nguyện chia tay với con người đam mê âm nhạc của mình, tôi tập thoát ly đam mê những âm thanh trần thế để hướng tâm về con đường giải thoát thanh cao, và thật sự là tôi đã làm được điều đó. Khi tìm đến với kinh kệ nhà Phật tôi đã không còn đắm mình với '' Đưa em tìm động hoa vàng '','' Tình hoài hương '','' Giọt mưa trên lá '' hay '' Em đi lễ chùa này ''... nửa, nhưng như thế không có nghĩa là tôi đã đoạn tuyệt được hẳn với những hạt giống (chủng tử) đã ăn sâu vào tiềm thức của mình trong độ tuổi hoa niên. Cách đây vài hôm, khi nghe tin nhạc sỹ Phạm Duy qua đời, cả người tôi, cả thế giới tâm hồn tôi như ngừng đọng, sững sờ.. dù đã biết vô thường là bản chất của vạn hữu. Những dòng nhạc của một thời tôi sống với, từ lâu ngỡ đã chìm vào quên lãng, bỗng trỗi dậy trong tôi từng hồi, từng hồi, dạt dào, bất tận... và tôi đã cúi đầu xin phép con người tu sỹ trong tôi rằng.. hãy cho phép tôi được để yên '' tình trạng '' này và xem đó như thể là một biểu hiện của sự thương tiếc, tưởng niệm về một con người tài ba đã từng là một phần đời sống của mình trong quá khứ.



Hai hôm nay tôi nhận được nhiều điện thư của các bạn trong đạo cũng như ngoài đời, họ chia sẻ cảm xúc của họ về tin người nhạc sỹ vừa nằm xuống.Trong số những bức điện thư forward tới tôi có khá nhiều bài viết của những cây bút tôi quen tên ở Hải ngoại đã tống tiễn người nhạc sỹ với giọng điệu phỉ báng, chỉ trích, chê bai nặng nề.. , tôi đọc qua mà chỉ biết '' ngậm ngùi '' cho người vừa khuất núi, tôi buồn cho một con người đã suốt đời cống hiến mật ngọt cho cuộc đời để rồi khi  nằm xuống thế nhân đã đền ơn ông, đã tiễn ông bằng vô vàn... lời cay, chén đắng. Ở khía cạnh nào đó, có thể vì họ quá thương nhạc sỹ nên giờ trở thành oán trách cái con người mà họ cho rằng đã không còn đứng '' chung chiến tuyến '' với mình? Nói chi thì nói, bản chất của cuộc đời là tình cảm, ai mà đi ngược lại với tình cảm của ta là lập tức bị ta không ưa rồi? '' không ưa '' là cấp độ nhẹ, còn oán ghét là cấp độ sâu. Khi cái ghét đã lên đến đỉnh điểm, họ không ngại bới móc đời tư, chuyện gia đình, chuyện tình cảm cá nhân của người họ ghét để làm cho hả dạ một lần sau cuối,'' nghĩa tử nghĩa tận '' họ không màng.

    Với tôi, Phạm Duy, và một vài nhạc sỹ VN lừng danh khác họ là những người nhạc sỹ mang trong mình một trái tim yêu quê hương VN tha thiết, tình yêu của họ còn vượt trên cả tình yêu của chúng ta, vì nếu không yêu quê hương nồng nàn thì Phạm Duy không thể nào có..'' Tôi yêu đất nước tôi từ khi mới ra đời..'' được? Chỉ vì họ yêu quê hương theo cái cách của họ, thái độ yêu quê hương, đất nước của họ người đời không cùng tận được rồi từ đó hiểu sai họ mà thôi.

   Ta có thể ví von rằng mọi thể chế chính trị giống như là chiếc áo, (là lớp áo bên ngoài), còn quê hương chính là phần thân thể, là máu mủ thịt xương. Một khi ta không ưa chiếc áo này thì ta có thể thay đổi chiếc áo khác, thậm chí ta có thể xé toạc nó ném đi nơi khác, nhưng đối với thân thể thì ta không làm như thế được, vì vậy, với những người tha thiết yêu quê hương, một khi mất nó đi, họ cảm thấy họ như đã mất đi chính bản thân mình, cái khao khát trở về với quê hương của họ chính là cái khao khát được trở lại với chính bản thân họ, dù rằng quê hương đó đã không còn toàn vẹn, lành lặn như xưa, nhưng họ thà như thế còn hơn là mất hẳn. Có khi vì ai ai cũng mặc áo thì họ cũng mặc nhưng chưa chắc họ đã yêu thích chiếc áo mà họ đang mặc trên người. Và đôi khi ta bước song hành với một người nào đó nhưng chắc gì tâm hồn ta cũng đi cùng với họ, chuyện vợ chồng người ta còn có câu : '' đồng sàng dị mộng '' cơ mà! - Vị thầy bổn sư tế độ cho tôi cũng đã để lại những dòng thơ trác tuyệt cho quê hương như : '' Mái chùa che chở hồn dân tộc. Nếp sống muôn đời của tổ tông ''. Phải, cái '' hồn dân tộc '' đó làm sao mà tìm ra, làm sao mà cảm nhận ở xứ lạ quê người được, người ta chỉ có thể '' hít thở '' được nó trên chính nơi mình đã ''chôn nhau cắt rốn'' mà thôi! Thầy tôi đã viết như thế nhưng Người đã nằm xuống trên đất Mỹ sau mấy mươi năm sống lưu vong, Người đã không một lần trở về chỉ đơn giản vì không thích mặc ''chiếc áo'' của người ta. Mỗi người đều có lý và đều đúng trong sự lựa chọn của mình.

    Phàm làm người thì không ai toàn vẹn cả, thế nhưng khi một mảnh giấy trắng bị rớt lên đó một giọt mực đen thì người ta chỉ '' nhìn chằm hăm '' vào cái giọt mực đen kia rồi chê bai, bình phẩm mà quên đi diện tích sạch sẽ còn lại trên trang giấy, đó chính là cố tật lớn nhất của con người. Người ta nhân danh đạo đức rồi tự cho mình cái quyền lên án, rêu rao lầm lỗi của người khác, trong khi đằng sau họ, trong tim họ còn dẫy đầy tội lỗi và bóng tối mênh mông ...  Trước đây khi hát bài : ''Một cõi đi về '' của Trịnh, khi hát đến đoạn: '' Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng'' tôi cứ lấy làm thắc mắc rằng tại sao ông ấy không dùng chữ ..'' Con tim nhân gian '' nghe có hay và dễ hiểu hơn không? nhưng bây giờ thì tôi đã '' ngộ '' ra cái thâm sâu của Trịnh, rằng đôi tay kia chính là hành động được điều khiển bởi con tim, nếu con tim đã không độ lượng thì lập tức ..'' ta sẽ ra tay cho mà biết ''. Ôi, thói đời cay nghiệt, ôi lòng người eo hẹp nói mãi cũng không cùng...

  Chỉ còn vỏn vẹn mươi hôm nửa là bước sang năm mới, dẫu biết vô thường không hẹn cùng ai nhưng tôi vẫn tiếc sao cây Cổ Thụ Âm Nhạc VN không lưu lại nhân gian ít ra thêm một mùa Xuân nửa. Thôi thì.. ông hãy '' Ôm trăng đánh giấc bên đồi Dạ Lan '' đi nhé! Là nghệ sỹ, tôi chắc từ lâu ông đã hiểu: '' Đời ghét, thương vốn dĩ là thường! '' nhưng ông cứ tin một điều rằng họ ghét ông như ghét vị cay của ớt song họ vẫn cứ ăn, ghét vị đắng của rượu mà họ vẫn cứ uống, ghét con người ông nhưng '' tâm hồn '' của ông thì họ vẫn cứ ngày đêm cùng nhau hát say sưa, hiểu như thế thì ông ở bên kia ông hãy cứ vui và yêu thương họ, ông nhé!

  Xin tạ ơn ông đã có mặt điểm tô cho đời và cũng đã cùng '' khóc cười theo mệnh nước nỗi trôi ''. Xin mượn lời nhạc của ông để tiễn đưa ông trong tiếng chuông mõ nhà chùa : ''... Nghìn trùng xa cách người đã đi rồi, đường dài hạnh phúc, cầu chúc cho người ..''

                                                                          Nam mô Tiếp dẫn Đạo sư A Di Đà Phật.

B Đ Đo Tràng INDIA nhng ngày cui năm Thìn.

(*)
Em L Chùa Này :
 ''..Ri t đây vườn chùa thanh vng, tin đưa em ngày tháng qua mau. Mt n mai va n trong nng, hi em ơi mây đã qua cu

''... Nghìn trùng xa cách người đã đi ri, đường dài hnh phúc, cu chúc cho người ..''

Wednesday, January 30, 2013

ĐÔI BẠN

ĐÔI BẠN

Cô bạn ngày xưa ôi xinh quá
Duyên dáng trong tà áo tứ thân
Còn chàng ngốc nghếch như Đồ Nghệ
Theo nàng đi trẩy hội mùa Xuân

...
...
Đôi bạn giờ đây không còn trẻ
Chiếc áo năm xưa gián nhấm rồi
Thời gian thật đúng là dâu bể
Bóng nắng chiều nghiêng xuống núi
     Cao Nguyên

Sunday, January 27, 2013

NHỮNG CA KHÚC CỦA PHẠM DUY

Những ca khúc của PHẠM DUY.



  • Nhạc sỹ Phạm Duy qua đời

Nhạc sỹ Phạm Duy trong một buổi ca nhạc

Nhạc sỹ Phạm Duy được cho như một trong những người đã kiến tạo nên nền tân nhạc Việt Nam
Người nhạc sỹ lớn của nền tân nhạc Việt Nam, Phạm Duy, vừa qua đời tại TP Hồ Chí Minh ở tuổi 93, các nguồn thân thiết với gia đình ông cho biết.
Nhà thơ Đỗ Trung Quân cho BBC hay ông được tin nhạc sỹ qua đời vào buổi trưa Chủ nhật 27/1. Có nguồn tin nói ông ra đi trong bệnh viện.
"Ông là một trong những nhạc sỹ đã tạo nên diện mạo nền âm nhạc Việt Nam."
Mới tháng trước, con trai lớn của nhạc sỹ Phạm Duy, ca sỹ Duy Quang, cũng qua đời tại Mỹ.

TRANG NHẠC PHẠM DUY

 Nhạc sĩ Phạm Duy vừa từ giã cuộc đời , thân mời các bạn nghe lại những tình khúc nhạc của ông viết vào những thập niên 50, 60, và 70.
Trong lãnh vực âm nhạc ông là một nhạc sĩ, xin được nhớ đến ông như một người nhạc sĩ tài hoa.
Cầu mong ông được an nghỉ bình yên trong cõi thinh không.


-




__._,_.___
Reply vReply to group Start

.

__,_._,___
-->

Thursday, January 17, 2013

Mai Trần ghé thăm TV69 San Jose

MAI TRẦN GHÉ THĂM TV69 SAN JOSE

Nghe tin từ bạn Hưng từ San Jose là Mai Trần sẽ ghé thăm TV69 San Jose , PLan ta cũng rất nao nức. Chờ mãi, chờ hoài, chẳng thấy bạn nào cho vài lời tường thuật về cuộc họp mặt bỏ túi này, PLan ta bèn viết vài dòng về cô bạn Nam kỳ mới gặp lại mà đã thấy hạp nhau rồi: Trần Thanh Mai ở Virginia.

 Mai Trần là cô bạn Nam kỳ rất dễ thương của tôi. Bạn rất chân thành, quan tâm và yêu thương  tôi . Nhớ chiếc áo T-shirt  với dòng chữ " Cherry Blossom" năm nào bạn tặng tôi nhân ngày sinh nhật . Nhớ khuôn mặt tươi trẻ, ít thay đổi theo thời gian luôn tươi cười mà tôi đã gặp vào dịp cuối năm. Nhớ có một lần, đang khóc vì buồn và nhớ thương người bạn đời, giọng bạn tôi bên kia đầu giây đầy âu lo...PLan ơi, PLan đừng khóc nữa nhe..đã làm lòng tôi ấm lại, tôi đã có bờ vai của bạn.

Dẫu ngày xưa , chúng tôi không có nhiều cơ hội nói chuyện với nhau khi cùng học dưới mái trường Trưng Vương yêu dấu, thế nhưng khi liên lạc được với nhau, như là một cơ duyên , chúng tôi lại thân thiết với nhau. Đã nhiều lần chúng tôi nói chuyện qua điện thoại, giọng Nam kỳ của bạn khó có thể quên.

Tôi và các bạn TV69 OC cũng đã có dịp gặp bạn vào những ngày cuối năm Canh Thìn , chỉ vài giờ ngồi bên nhau cùng ăn , cùng trò chuyện nhưng đó là những giây phút khó có thể quên. Thương lắm bạn tôi ở tít mù xa xăm, tận Virginia, nơi đó chỉ có bạn là dân TV, còn chúng tôi ở đây xúm xít có nhau.

Và đây vài hình ảnh của buổi họp mặt bỏ túi của TV 69 San Jose với  hai Kim : Kim Hưng, Kim Oanh và hai Mai : Nguyễn t Thanh Mai và Trần Thanh Mai trong nụ cười , trong niềm vui và hạnh phúc ánh lên khuôn mặt của các bạn và bên nhau trong tình bạn .

Song Mai & Song Kim
 Cuộc gặp gỡ của bạn tôi với TV69 San Jose cũng thật chớp nhoáng, chỉ có Mai Nguyễn, Kim Hưng và Kim Oanh, vậy mà qua những hình ảnh , tôi vui cùng niềm vui của các bạn tôi. Những nụ cười, những ánh mắt, khuôn mặt tươi vui của từng bạn như đã nói lên một tình bạn thật ấm áp của TV62-69 .
Kim Anh không tham dự được vì bạn có mặt ở Orange county để gặp gỡ  chúng tôi.

Ba nụ cười, nhiều niềm vui
 
Ấm áp tình bạn

Hoan hô tình bạn của Trưng Vương 62-69 San Jose.
Mời các bạn xem một slide show của buổi họp mặt này.

Sunday, January 13, 2013

DANH NGÔN HAY

                                     DANH NGÔN HAY
Lời nói chẳng động tâm ta.
Dù lời nói ngọt hay là đắng cay.
Trên thế gian này, chúng ta thường gặp, nhiều điều phiền não, lắm nỗi khổ đau, sinh ra do bởi, lời nói con người. Chỉ cần thoáng nghe, một lời nặng nhẹ, một lời phê bình, phê phán chỉ trích, dù đúng hoặc sai, một lời bóng gió, vu vơ mơ màng, một lời truyền miệng, hoặc chuyện rỉ tai, con người liền khởi, tâm niệm bực bội, tức giận bất an.

Người nào chấp ngã, tự ái quá độ, đụng độ tức thì, bùng nổ chiến tranh, sanh ra lớn chuyện, người đi bệnh viện, kẻ đi lao tù. Người nào tự chế, ngoài mặt tĩnh bơ, nhưng ở trong lòng, sóng gió ba đào, về đến tận nhà, ăn không biết ngon, tối ngủ chẳng yên. Những lời khó nghe, văng vẳng bên tai, một cách dai dẳng, chẳng biết làm sao, dứt bỏ cho được. Cái người nói ra, những lời khó nghe, đã đi đâu mất, đã quên từ lâu. Chỉ có người nghe, cảm thấy nặng nhọc, như bò kéo xe. Tại sao như vậy? Bởi vì người nghe, nghe rồi thì dính, dính rồi đem vào, chất chứa bên trong, kho tàng tâm thức, lâu lâu nhớ lại, tức giận một mình!

Bởi vậy cho nên, nếu như muốn có, cuộc sống hằng ngày, an lạc hạnh phúc, chúng ta nên dẹp, bỏ tự ái xằng, bằng cách diệt trừ, chấp ngã chấp pháp, luôn luôn thực hành: Giáo Pháp Vô Ngã, bằng cả tấm lòng: Từ Bi Hỷ Xả, nhứt là hiểu rõ, thực hành "Tứ Y" như lời Phật dạy, cuộc sống hằng ngày, của mỗi chúng ta.
Giáo lý Tứ Y, ở trong đạo Phật, gồm có bốn điều:
Y Pháp Bất Y Nhân,
Y Nghĩa Bất Y Ngữ,
Y Trí Bất Y Thức,
Y Liễu Nghĩa Bất Y Bất Liễu Nghĩa.

Một câu danh ngôn tuy ngắn gọn
nhưng có thể truyền nhiều cảm hứng mới mẻ
trong cuộc sống.
Mời bạn xem danh ngôn hay
được lựa chọn mỗi ngày nhé.










 Sưu tầm trên net. 



__._,_.___

Wednesday, January 9, 2013

HỌP MẶT TẤT NIÊN TRƯNG VƯƠNG 62-69

HỌP MẶT TẤT NIÊN TRƯNG VƯƠNG 62-69.

Hey các bạn già TV ơi,
Tết đến rồi Tết đi, Tết Tây xong Tết Ta, cái nào cũng quay chúng ta vòng vòng vì bắt đầu quá mệt bởi tuổi đời chồng chất ... thời gian lúc này trôi qua nhanh quá sức, tuần nào cũng mới thấy thứ hai, chưa kịp quay lưng đã thấy thứ sáu đứng chờ ngoài hiên... ta bắt đầu thấy sợ khi thời gian rôi qua quá nhanh làm mình không kịp làm gì cả, kể cả nói câu yêu thương...

Từ ngày ta hay đau, toàn bệnh chết người, thần chết đến đầu gường rồi lại quay đi, không thèm đụng đến ta, chắc Chúa muốn ta sống để làm gì đây? tự hỏi mãi mà chẳng có câu trả lời chính xác... Thôi kệ, cứ sống, vui được ngày nào hay ngày ấy vậy, tí toét được phút nào vui phút nấy, nhất là với các bạn TV ngày xưa.

Nói đến bạn bè TV thì thôi, thiên hình vạn trạng, trăm người trăm vẻ, nhìn lại thấy bạn nào của mình cũng dễ thương cả, nhưng cũng có những cái chướng chướng kỳ kỳ không hiểu nổi. Chia xẻ nỗi théc méc này thì có bà bạn già chửi cho :" mày thiệt tình nha, anh em trong nhà cùng cha cùng mẹ, cùng một lỗ chui ra chục đứa chẳng đứa nào giống đứa nào làm sao mi đòi mấy mụ TV giống mi được". Well, lại nhăn răng cười trừ ....."ừ nhỉ, con này có lý hơn mình hì...hì..."

Cứ mỗi năm đến độ xuân về, không thấy ông đồ già bày mực tàu giấy đỏ mà chỉ nghe TV Orange Couty rỉ tai nhau : "Thanh Bình trên San Jose xuống mời chúng ta dự tiệc họp mặt..." . Ậy, mời là cứ đi, không cần biết là tiệc Sinh Nhật, tiệc tất niên, tiệc tân niên hay Aniversary của bạn TBình, miễn sao có dịp gặp nhau ... vừa ăn vừa nói là vui rồi, thế là khăn gói quả mướp đi ngay.
Năm nay cũng không ngoại lệ, sáng thứ bảy đang định còng lưng ra lau nhà thì PLan gọi: "XDung ơi, đang làm gì? KAnh trên SJ xuống chơi chỉ có thì giờ gặp tụi mình trưa nay thôi, mi đi được không?" Nghe tin "bà Ngoại" xuống thăm là việc gì cũng bỏ đấy, đi vui với cụ trước đã. Bàn qua tính lại, PLan tìm mãi mới thêm bà ngoại thứ hai MHạnh. Nhân tiện trời mưa các cụ rủ nhau đi ăn bún bò Huế cho ấm bụng, thế là 4 cụ rủ nhau vào bún bò Huế số một.
 Hai tô bún bò, hai mẻ bánh bèo chia nhau thật ngon nhưng ấm áp nhất vẫn là tình bạn già, nói bao lâu cũng chưa đủ, chưa hết chuyện nên sau đó còn dắt nhau sang đóng đô bên tiệm Starbuck coffee nói tiếp.

 Trên đường đi đến tiệm càphê, chạy ngang chè Cali tự nhiên thèm ngọt, ta phải vòng lại mua vài ly để nhấm nháp. Vào muộn thấy mấy mợ đang ngồi cạnh bàn có mấy lão ông mồm to không thua gì các mợ TV, ta hơi thất vọng. Nhìn ra ngoài thấy có cái bàn 5 cái ghế và có 2 lão già ngồi thôi, định ra ca cái bài "lady first" xin cái bàn ấy nhưng không thành công, không hiểu vì dân trí VN chưa "văn miêng" đủ hay vì nhan sắc em XDung lúc này hãi quá không dùng chiêu "cười tình một phát" được nữa... Chắc cả hai, buồn 5 phút ...hu... hu... ho... ho .
Ra về MHạnh PLan còn nhắc nhở hẹn gặp lại đi party của TBình trưa ngày mai...
Thế là ngày mai lại đến, trời mưa nhưng cũng lặn lội đến mua vui. Đến cửa gặp ngay cô Khanh em họ, đúng là xứ Mỹ, chị em ở cùng tỉnh mà cả năm nếu không nhân tiện có những dịp như thế này thì chắc mình có chết thối nó cũng không biết. Cô em đi cùng với một chàng giới thiệu : "đây là anh Nam chị nhớ không". XDung ta ngớ ra, cái con khỉ này thiệt tình, lâu lâu mới gặp bà chị già, mỗi lần gặp hắn lại có thằng kép mới hơi sức đâu nhớ kép nó để làm gì, rõ chán !!! Quay sang bên cạnh thấy NAnh cùng chị bạn và HPhúc đi vào, lại tay bắt mặt mừng. Nhưng chủ tiệc TBình và anh Tiến chưa thấy đến. Khách khứa cứ tự nhiên như người "Hà Lội", đàn ông ngồi bàn đàn ông, đàn bà lắm mồm to họng kéo nhau vào một góc cho tiện. Bàn của "liền bà" lần lượt nhóm TV OC có mặt gần hết : HPhúc, NAnh, MHạnh, PLan, Mỹ cùng với chị Diễm thông gia của TBình, BKhanh, chị An và vài chị TV mình không biết tên. Bà chủ tiệm ăn chắc có ít người làm nên dục tụi này order thức ăn trước, không cần chờ ông bà chủ đến. May có cái Mỹ rành ăn gọi thức ăn cho cả nhóm, XDung ta thèm ngọt không quyên gọi thêm ly chè ba màu. Ông bà chủ TBình đến muộn và như thường lệ người đến trễ nhất vẫn là mợ HLan .... 
Các cụ gặp nhau máy phát thanh bắt đầu vặn hết ga, ai ai đều nói mà không có ai nghe cả, kể cả "bàn liền ông lẫn bàn liền bà", như cái chợ vỡ, vui ra phết ! Thức ăn bưng ra thơm phức, thấy anh hàng xóm cầm chai bia xanh xanh đi vòng vòng làm Xdung ta thèm nhấm chút chút rượu trong ngày mưa lạnh, bèn gọi một chai. Tội nghiệp nhỏ Mỹ lo sợ mình lái xe, nhưng bạn hiền đâu biết tửu lượng của XDung ta, ngày xưa ta đã từng nốc 1/2 chai cognac cordon blue không pha có say đâu!


 Ngồi trước mặt ta là TBình và HLan, hai mợ này thiệt tình, làm ta ăn mất ngon vì nghe TBình la bải hoải là bsỉ HLan không cho ăn cái này, cấm không ăn cái kia. Thấy tội nghiệp nàng TBình, không hiểu lý do gì, bệnh gì mà phải "tuân lệnh" HLan như vậy, trong khi chồng con là y sĩ có thấy vậy đâu, chưa bao giờ nghe nói bsĩ Tiến ngăn cấm ăn cái này hoặc cái kia, chắc "bụt nhà không thiêng" chăng? "phô ny" quá bạn ơi !!! 
Cuộc vui nào tồi cũng tàn, ra về còn nhiều luyến tiếc, chụp hình lưu niệm và hẹn ngày mai dự tiệc giao thừa, XDung xin từ chối vì quá mệt. Cám ơn TBình và anh Tiến năm nào cũng cho TV nam Cal. những buổi tiệc họp mặt thật vui. Lúc chụp ảnh ra về có một chàng chỉ đám TV rống lên "bên này toàn có cặp..." rồi múa tay qua phía các ông :"chúng tôi mấy thằng đực rựa độc thân...". Well, không biết anh ta muốn nói gì, XDung ta tròn xoe đếm lại thì thấy chúng ta đám liền bà có tới 6 mợ ... độc thân đấy !!!EmojiEmojiEmoji 
Xuân Dung.



Sunday, January 6, 2013

LỜI CHA DẶN CON, NHỮNG KINH NGHIỆM THỰC TẾ

LỜI CHA DẶN CON, 
NHỮNG KINH NGHIỆM THỰC TẾ
Đây là một lá thư riêng của Ông Tôn Vận Tuyền, viện trưởng viên Quốc Gia Hành Chánh, một chánh khách nổi tiếng, Trung Hoa Dân Quốc, Đài Loan gởi cho các con của ông lúc ông còn sống, bây giờ mới thấy lưu hành trên mạng internet, được nhiều phụ huynh đọc và cảm xúc sâu đậm. 
  
" KIẾP SAU, DÙ CÓ THƯƠNG HAY KHÔNG THƯƠNG, CŨNG KHÔNG CÒN DỊP GẶP LẠI NHAU ĐÂU ".... 

Tôn Vận Tuyền để lại những lời căn dặn như sau:

Các Con thân mến,

Đời sống là vô thường, không ai biết trước mình sống được bao lâu, có những việc cần  nếu được nói ra sớm để hiểu thì hay hơn.
Dưới đây là những điêu nên ghi nhớ trong cuộc đời :

1. Nếu có người đối xử với con không tốt, đừng thèm để tâm cho mất thời giờ, trong cuộc đời nầy, không ai có bổn phận phải đối  xử tốt  với con cả, ngoại trừ cha và mẹ của các con. Nếu có người đối xử tốt với con, ngoài việc các con phải biết ơn, trân quý, các con cũng nên thận trọng một chút, vì người đời thường làm việc gì cũng có mục đích của nó, chờ có vội vàng cho là bạn tốt của mình ngay.

2. Không có người nào mà không thể thay thế được cả; không có vật gì mà nhất thiết phải sở hữu, bám chặt lấy nó. Nếu hiểu rõ được nguyên lý nầy, thi sau nầy trong cuộc đời, lỡ người bạn đời không còn muốn cùng đi tron cuộc đời, hay vì lý do gì con bị mất đi những gì trân quý nhất trong đời con, thì cũng nên hiểu; đó cũng không phải là chuyện trời sập.

3. Đời người ngắn ngủi, nếu hôm nay ta để lãng phi thời gian, mai đây hiểu được thì thấy rằng quãng đời đó đã vĩnh viễn mất rồi!.  Cho nên, nếu ta càng biết trân quý sinh mạng của mình càng sớm, thì ta được tận hưởng cuộc đời mình càng nhiều hơn. Trông mong được sống trường thọ, chi bằng mình cứ tận hưởng cuộc đời mình ngay từ bây giờ.

4. Trên đời nầy chẳng hề có chuyện yêu thương bất diệt. Ái tình chỉ là một cảm xúc nhất thời, cảm giác nầy, tuyệt đối sẽ theo thời gian, hoàn cảnh mà biến thiên, thay đổi. Nếu người yêu bất diệt rời bỏ con rồi, hãy chiu khó nhẫn nại một chút, để thời gian dần dần trôi qua, để tâm tư mình từ từ lắng động, cái đau khổ cũng sẽ từ từ nhạt nhòa đi. Không nên cứ ôm ấp cái ảo ảnh yêu thương mãi, cũng không nên quá bi luy vì thất tình.

5. Tuy có nhiều người trên thế giới nầy thành công, nổi tiếng mà chẳng có học hành nhiều, có bằng cấp cao, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là; không cần học hành nhiều sẽ thành công. Kiến thức đạt được do việc học hành, giáo dục là vũ khi trong tay của mình. Ta có thể lập nên sự nghiệp với  bàn tay trắng, nhưng không thể trong tay không có tấc sắt.   Nên nhớ kỹ điều nầy !

6. Tôi không yêu cầu các con phải phụng dưỡng tôi trong nữa quãng đời còn lại của tôi sau nầy. Ngược lại, Tôi cũng không thể bảo bọc nữa quãng đời sau này của các con, lúc các con đã trưởng thành, độc lập, đó cũng là lúc tôi đã làm tròn thiên chức của tôi. Sau nầy các con có đi xe Bus công cộng hay đi Auto nhà, các con ăn soup vi cá hay ăn mi gói, đều là trách nhiệm của các con.

7. Các con có thể yêu cầu mình phải giữ chữ TÍN, nhưng không thể bắt người khác phải giữ chữ TÍN với mình, Các con có thể yêu cầu mình phải đối  xử TỐT với người khác, nhưng không thể kỳ vọng người khác phải đối xử tốt với mình. Mình đối xử người ta thế nào, không có nghĩa là nguời ta sẽ đối xử lại mình như thế ấy, nếu không hiểu rõ được điều nầy, sẽ tự chuốc lấy buồn phiền cho mình.
8. Trong mười mấy, hai mươi năm nay, tôi tuần nào cũng mua Vé số, nhưng vẫn  nghèo trắng tay, điều nầy chứng minh; muốn phát đạt, phải siêng năng làm ăn mới  khá được. Trên thế gian nầy không có cái gì miễn phí cả.

9. Sum họp Gia đình, thân thích đều là duyên phận, bất luận trong kiếp nầy chúng ta sống chung với nhau được bao lâu ,như thế nào, nên trân quý khoảng thời gian chúng ta được chung sống với nhau,  kiếp sau, dù ta có thuơng hay không thương, cũng không có dịp gặp lại nhau đâu.

 

__._,_.___

Saturday, January 5, 2013

Wednesday, January 2, 2013

GIAI THOẠI về KHÚC NHẠC GIAO THỪA



Giai Thoại Về Khúc Nhạc Giao Thừa
Bài hát AULD LANG SYNE
Ở Hoa Kỳ, dân chúng vào nửa đêm giao thừa dương lịch thường thức khuya để xem TV chương Trình đón năm mới ở Quảng Trường Time Square ở New York, chủ đích là coi cảnh dân chúng theo dõi quả cầu tụt xuống theo 12 tiếng chuông đồng hồ để rồi tưng bừng hát mừng một năm mới bằng bài hát Auld Lang Syne.
Rất nhiều người Việt Nam thắc mắc chung quanh bài hát này vì họ quen nghe điệu hát quen thuộc nầy qua bài hát Tạm Biệt hay Ce n'est qu'un au-revoir! mỗi khi chia tay bãi trường hay tan lửa Trại Hướng Đạo. Điệu hát này con nít Việt Nam nhại ý đổi lời là: Ò e, con ma đánh đu, Tặc zăng nhảy dù, Zorrô bắn súng!
Điều rất lạ thứ nhất là, dù là thiên hạ không biết chút xíu gì về tiếng Tô Cách Lan, nhưng điệu nhạc của nó bình dị quyến rũ nhưng thấm dễ dàng vào tâm trí khiến người ta nghe vài lần là thuộc ngay, có thể nói hát mà không hiểu lời ca nhưng cảm thấy hay, điều này thật lạ lẫm.
Cái lạ lớn thứ hai là bài hát này được phổ biến hầu như khắp hoàn cầu nhưng lại được hát vào những dịp khác nhau ?
Và cái lạ thứ ba là nguyên thủy của bài hát là dùng để ''mừng đón'' một điều vui mới đến, nhưng về sau nó lại được sử dụng để ngậm ngùi ''tiễn đưa'' một điều luyến tiếc.
Bài Auld Lang Syne ban đầu là do fhi Sĩ trứ danh của xứ Tô Cách Lan tên là Robert Burns chuyển ký và in ra dựa vào một bài du ca dân dã của xứ này. Robert Burns đưa ra một bản chép của bài ca nguyên thủy đến Viện Bảo Tàng Anh với câu ghi chú sau: Bài hát sau đây, một bài hát rất cổ, cổ nhất trong những bài xưa cổ và chưa bao giờ được in ra và ngay dù xuất hiện dưới dạng bản thảo cho đến lúc tôi ghi nó ra từ tiếng hát một cụ già, điều này đã đủ khiến cho người ta tin cậy. Nhưng điệu ca mà ông Burns chuyển ký ra không phải là điệu hát ngày nay...
Auld Lang Syne dịch theo từng chữ Tô Cách Lan ra Anh ngữ là Old long since, được Robert Burns dịch là Times gone by. Nói theo tiếng Việt, tôi nghĩ thích hợp hơn cả dịch là ''Năm xưa, năm xửa, năm xưa''.
Đại ý của bài Ca Dao Tô Cách Lan này là hai người bạn thân rất lâu không gặp nhau rồi rủ nhau nhậu bia, nhậu rượu, nhưng với điều kiện tiền ai nấy trả. Hai ông cùng lè nhè nhắc lại bao nhiêu chuyện cũ thuở năm xưa năm xửa như: Nào là cùng nhau leo đồi, nào là cùng nhau lội suối...Cứ nhắc xong một kỷ niệm thì họ lại cùng nâng ly nốc cạn. Uống cho đến say thì thôi. 
Vào thập niên 60 thế kỷ trước, người dân Việt ở miền Nam tự do đều nghe và biết đến bài Auld Lang Syne như là nhạc chủ đề của cuốn phim Vũ Điệu trong sương mờ - Waterloo Bridge hay La Valse dans l'ombre - của hãng phim MGM, với  hai tài tử gạo cội là Robert Taylor và Vivien Leigh. 

Bài Auld Lang Syne đúng là một điệu hát rất hay, rất lạ và cực kỳ thân quen với hầu như với tất cả mọi người, dùng sao về nó cũng đều thích hợp: vui lúc đón mừng hoặc buồn khi tiễn biệt ... Tuy nhiên đã mấy ai hiểu sự kỳ bí và hấp dẫn của nó. Đúng vậy. Đây là bài nhạc trứ danh mà chẳng ai hiểu gì về nó cả như câu nói của người Anh: ''the song that nobody knows''.
                                                                                               ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sưu tầm trên net.








__._,_.___
Reply via web post
.

__,_._,___
-->