THƯ NGỎ

WELCOME TO TV6269

Các bạn thân mến,

Năm 1962 chúng mình bước vào Trưng Vương bằng những bước chân ngập ngừng của những cô bé lớp Đệ Thất ngây thơ. Rồi 7 năm học trôi qua những kỷ niệm với bạn bè, với Thầy Cô, với lớp học, với ngôi trường yêu dấu đã để lại trong ký ức của chúng mình tình bạn thân thiết và những kỷ niệm êm đềm, mơ mộng của một thời áo trắng TV.

Ngày nay tuy ở khắp mọi nơi, chúng mình đã tìm gặp lại nhau. Xin chào mừng tất cả các bạn và ước mong qua trang Blog Trưng vương 62-69 này sẽ là nơi gặp gỡ thân ái để TV6269 cùng ra chơi, vui đùa như ngày xưa trong sân trường yêu dấu.

TV6269







Saturday, August 24, 2013

ANH VỀ MÀ XEM......, MẸ ANH PHIỀN THẬT...!

ANH VỀ MÀ XEM....,MẸ ANH PHIỀN THẬT...!

Nhân mùa VU LAN 2013, xin gởi đến tất cả những ai còn hay đã không còn MẸ. 
 
 “ANH VỀ MÀ XEM......., MẸ ANH PHIỀN THẬT..!”

 
- Anh về ngay đi, em hết chịu nổi rồi, mẹ anh phiền thật.
- Uhm, mẹ anh phiền thật, bây giờ anh đang có cuộc họp quan trọng, tối về anh sẽ giải quyết nha em.
 
Tiếng đầu dây bên kia dập máy nghe có vẻ rất tức tối, anh buông thõng người ra sau ghế, ở bên kia cô nhìn ra phía cửa như đang cố nuốt trôi một cái gì đó vào mình.

- Anh nhìn đi, đó, đây này, hôm nay em sắp, ngày mai em xếp, cứ một người dọn, một người lại bày ra như vậy, ai mà chịu nổi. Em sắp điên rồi đây. Cô vò đầu trong 1 trạng thái vô cùng tức giận, anh lại gần cô, lấy tay xoa xoa 2 bờ vai gầy gầy, cô hất chúng ra.

- Em vào đây – Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô kéo vào phòng, khép hờ cửa, anh lấy xuống 1 chiếc hộp được đặt trên nóc tủ, lấy tay phủi nhẹ, anh nhìn cô mỉm cười.
- Mẹ phiền thật, ngày mai mình đưa mẹ đến viện dưỡng lão em nhé, còn bây giờ để anh cho em biết mẹ chúng ta phiền đến mức nào.

Anh mở chiếc hộp ra, bên trong là 1 xấp hình, anh lấy ra 1 tấm đã cũ, nhưng chẳng hề dính tí bụi nào, cô tò mò nhìn vào tấm ảnh.
- Em thấy không, đây là tấm hình mà Dì anh đã chụp lúc anh sinh ra, Dì kể vì mẹ yếu nên sinh lâu lắm, mà sinh lâu chắc là đau lâu em nhỉ, mà mẹ phiền thật, cứ la hét ầm ĩ cả lên, ai mà chẳng sinh. Dì còn nói, mẹ yếu lắm, nếu cứ cố sinh thì sẽ nguy hiểm cho người mẹ, bác sĩ đã nói như vậy rồi vậy mà mẹ vẫn cố cãi ” Không, con tôi phải ra đời, tôi phải sinh”, mẹ anh phiền thật đó.

Cô nhìn tấm hình, bàn tay cô nhẹ bỗng, rồi cô nhìn anh, trong mắt anh chứa 1 điều gì đó rất lạ. Anh cẩn thận bỏ tấm hình đó qua 1 bên, lấy 1 tấm khác cho cô xem.
- Em nhìn nè, đây là bức ảnh chụp lần đầu tiên anh bú mẹ, anh chẳng thấy ai phiền như mẹ cả. Bà nội, bà ngoại nói cả rồi, mẹ yếu, không đủ sữa để cho anh, uống sữa bình đi, ở đó mà dưỡng sức, nhưng 1, 2 cứ khư khư giữ anh vào lòng ” Không, con con nhẹ cân, phải bú sữa mẹ mới tốt”. Ai nói gì cũng cãi em nhỉ, nếu không anh được uống sữa bình rồi, sữa bình phải ngon hơn chứ, mẹ anh phiền thật.

Bàn tay cô run run, cô thấy ánh mắt của người mẹ trong bức ảnh ánh lên vẻ rất hạnh phúc, 2 bàn tay cô ta cứ giữ chặt đứa bé. Cô nhìn anh không nói gì cả.
- Còn nữa đây này – Anh lại lôi ra 1 tấm khác nhìn vào đó.
- Em thấy mẹ anh phiền ghê chưa, con nít hơn 1 năm ai chẳng chập chững biết đi, mẹ cứ làm như chỉ có con mẹ mới làm được điều đó không bằng. Ba kể mẹ cứ gặp ai là cũng hí hởn khoe ” Thằng cu Tin nhà tôi đi được rồi, nó biết đi rồi đó “. Bộ mẹ không thấy phiền hay sao em nhỉ? – Bờ môi cô như muốn nói một cái gì đó nhưng cổ họng thì ứ nghẹn lại, bức ảnh đứa trẻ con chập chững đi về phía mẹ trong tấm hình, cô nhìn mãi.Ba còn kể, từ ngày anh bắt đầu bi bô tập nói rồi gọi được tiếng mẹ là nguyên những ngày sau là một chuỗi điệp khúc ” Cu Tin gọi mẹ đi, gọi mẹ đi cu Tin”, mẹ phiền quá đi mẹ à, anh mỉm cười xoa nhẹ vào bức ảnh, mắt anh đang long lanh thì phải.
- Đây nữa, đây nữa này – Anh lôi ra nguyên 1 xấp, nhiều lắm, rất nhiều ảnh- Em thấy mẹ anh phiền ghê chưa, chụp làm gì mà lắm ảnh vậy không biết, lần đầu tiên anh vào mẫu giáo, có phiếu bé ngoan, rồi tiểu học, trung học, nhận bằng khen, em coi đi, đủ trò trên đời, coi hình của anh có mà đến tết mới xong, anh phì cười, ” mẹ anh phiền nhỉ “?

Cô nhìn anh, anh không cười nữa, anh cầm 1 tấm hình lên nhìn vào đó rất lâu, cô thấy nó, 1 tấm hình rất đạp, anh rất đẹp trong bộ áo tốt nghiệp cử nhân, anh lúc đó trông điển trai quá, cao ráo, nhưng…
 
- Em có thấy không? Tóc mẹ anh đó, rối em nhỉ ? Còn áo quần nữa này, cũ mèm…- Cô nghe thấy giọng anh trở nên khác đi, không đều đều như lúc ban đầu nữa, đứt quãng. Cô nắm lấy tay anh.
- Năm 15 tuổi, ba bỏ mẹ con anh lại, rồi lúc đó, mọi thứ trong nhà trở nên không có điểm tựa, anh đi học, mẹ bắt anh phải học…Em không biết đâu, anh xin nghỉ nhưng mẹ không cho, phiền như vậy chứ. Mẹ cứ sáng sớm đi phụ quán cơm cho người ta, trưa ăn 1 chén cơm thừa trong quán để dư tiền cho anh học thêm ngoại ngữ, rồi chiều đến chạy đi giặt đồ cho những bà mẹ không phiền khác, để họ đi mua sắm, cà phê, giải trí…- Giọng anh lạc hẳn – Còn nữa em ạ, tối đến mẹ lại tiếp tục đi làm lao công đường phố, sáng sớm mới về chợp mắt được 1 tí thôi, vậy đó…Em thấy mẹ anh khỏe không?
” Tách”, 1 giọt nước rơi xuống trên tấm hình, mắt cô cũng nhòe đi, khác thật, 1 bà mẹ trẻ với gương mặt xinh đẹp lúc đứa con mới bi bô tập nói, và cũng với gương mặt phúc hậu đó nhưng giờ làn da đã nhăn đi, khuôn mặt gầy hẳn khi đứng cạnh cậu con trai lúc chuẩn bị ra trường.
- Anh à – Bàn tay cô nắm lấy bàn tay run run của anh.
- Em có thấy tay mẹ rất yếu không, anh chẳng bao giờ kể em nghe nhỉ. Khi 5 tuổi, anh đùa nghịch chạy nhảy lung tung, lúc đuổi bắt cùng cô nhóc hàng xóm anh đã trượt chân ngã từ cầu thang xuống. Lúc đó, anh chẳng thấy đau một chút nào cả, chỉ nghe một tiếng kêu rất thân quen, em có đoán được không, anh đang nằm trên 1 thân thể rất quen…mẹ anh đó. – Cô sững người lại, nước mắt cô trào ra, rơi xuống ướt đẫm tay anh.
- Em à, mẹ anh phiền vậy đó, phiền từ khi anh chuẩn bị lọt lòng cho đến khi anh gần đón đứa con đầu tiên của mình, chưa hết đâu, mẹ sẽ còn phiền cả đời em ạ, bây giờ lớn rồi mẹ vẫn cứ lẽo đẽo theo anh dặn đủ thứ em không thấy sao, cơm phải ăn 3 chén, đi xe phải chậm thôi, đừng có mà thức khuya quá. Mẹ anh phiền thật, ngày mai mình đưa mẹ đến viện dưỡng lão em nhé.

” Anh “, cô ôm chặt lấy anh, cô òa khóc nức nở, ” em xin lỗi “, anh ôm lấy cô vỗ về, vỗ về như ngày xưa anh vẫn thường được làm như vậy.

” Choang “- Anh và cô chạy nhanh xuống bếp.
- Mẹ xin lỗi, mẹ nghe con thèm chè hạt sen nên mẹ đi nấu, nhưng…Giọng mẹ run run không dám nhìn về phía trước, cúi người nhặt những mảnh vỡ vừa rơi.
- Mẹ à – Cô chạy đến nắm lấy bàn tay xương xương của mẹ – Từ nay mẹ đừng phiền nữa nhé, để con phiền mẹ cho – Cô ôm chặt mẹ, nước mắt thấm đẫm vai áo mẹ, mẹ nhìn anh, anh nhìn cô trong lòng của mẹ.
” Mẹ đã không sinh lầm con và con cũng đã không chọn nhầm dâu cho mẹ, phải không ạ?”
(sưu tầm)

8 comments:

  1. Mau truyen that cam dong. Co ah.
    Cam on Co PLan da nhac nho.

    DL (MC86)

    ReplyDelete
  2. Cau chuyen that cam dong va day y nghia....
    Bon minh hay cung nhau chung huong mot mua Vu Lan day Thien Y cua Tinh Nguoi....!
    Tommy Tran (ĐHSP)

    ReplyDelete
  3. Kinh thua Co!
    Cau chuyen nay cam dong qua. Doc xong em ko cam duoc nuoc mat vi chot nghi den me em ngay xua cung mot than mot minh nuoi em khon lon. Vi ban ron cuoc song, lo toan cho con cai ma doi luc em cung quen nghi den me gia. Cam on Co da chia se cau chuyen nay.
    Em
    Thanhhuong (MC86)

    ReplyDelete
  4. Cô ơi,

    có phải Cô biết em đang " chuẩn bị" nên bài viết này đặc biệt dành cho em, phải ko Cô?!!

    bữa giờ em đang ráng học thuộc lòng bài thơ của Xuân Quỳnh, , giờ lại có thêm bài này Cô share cho, đúng là " Mẹ của em ở trường là Cô giáo mến thương...."

    em cám ơn Cô nhiều nhiều!!

    MH a3 MC86

    ReplyDelete
  5. Cam on Co Lan da gui bai viet ve Me thiet hay !
    Men chuc Co co nhung ngay cuoi tuan thiet vui ve,
    Thao ( MC86)

    ReplyDelete
  6. Cam on Lan, bai viet qua hay va la mot bai hoc quy gia cho nhung ai con me.

    Hanh

    ReplyDelete
  7. Doc cau chuyen cua co tai em nho bai tho "To Our Dear Child" (Khuyet Danh) bang Anh Ngu
    Co nhieu bai dich Viet Ngu nhung bai dich cua nha tho Huy Phuong rat hay, "Gui Con Yeu Dau"

    Gui Con Yeu Dau
    (Huy Phuong)
    Nếu một mai thấy cha mẹ già yếu,
    Hãy thương yêu và thấu hiểu song thân.
    Những lúc ăn, Mẹ thường hay vung vãi
    Hay tự Cha không mặc được áo quần.
    Hãy nhẫn nại nhớ lại thời thơ ấu
    Mẹ đã chăm lo tã, áo, bế bồng.
    Bón cho con từng miếng ăn, hớp sữa
    Cho con nằm trong nệm ấm chăn bông.
    Cũng có lúc con thường hay trách móc
    Chuyện nhỏ thôi mà mẹ nói trăm lần.
    Xưa kia bên nôi, giờ con sắp ngủ
    Chuyện thần tiên mẹ kể mãi không ngừng.
    Có những lúc Cha già không muốn tắm
    Đừng giận cha và la mắng nặng lời
    Ngày còn nhỏ, con vẫn thường hay sợ nước
    Từng van xin "đừng bắt tắm, mẹ ơi !"
    Những lúc Cha không quen xài máy móc,
    Chỉ cho Cha những hướng dẫn ban đầu.
    Cha đã dạy cho con trăm nghìn thứ
    Có khi nào cha trách móc con đâu?
    Một ngày nọ khi cha mẹ lú lẫn
    Khiến cho con mất hứng thú chuyện trò
    Nếu không phải là niềm vui đối thoại
    Xin đến gần và hãy lắng nghe cha.
    Có những lúc mẹ không buồn cầm đũa
    Đùng ép thêm, già có lúc biếng ăn
    Con cần biết lúc nào cha thấy đói

    Lúc nào cha thấy mệt, muốn đi nằm.
    Khi già yếu phải nương nhờ gậy chống
    Xin nhờ con đỡ cha lấy một tay
    Hãy nhớ lại ngày con đi chập chững
    Mẹ dìu con đi những bước đầu ngày.
    Một ngày kia, cha mẹ già chán sống
    Thì con ơi, đừng giận dữ làm chi!
    Rồi mai này đến phiên, con sẽ hiểu
    Ở tuổi này, sống nữa để làm chi?
    Dù mẹ cha cũng có khi lầm lỗi
    Nhưng suốt đời đã làm tốt cho con
    Muốn cho con được nên người xứng đáng
    Thì giờ đây con cũng chẳng nên buồn.
    Con tức giận có khi còn xấu hổ
    Vì mẹ cha giờ ăn đậu ở nhờ
    Xin hãy hiểu và mong con nhớ lại
    Những ngày xưa khi con còn tuổi ấu thơ.
    Hãy giúp Mẹ những bước dài mệt mỏi
    Để người vui đi hết chặng đường đời.
    Với tình yêu và cuộc đời phẩm giá
    Vẫn yêu con như biển rộng sông dài.

    Luôn có con trong cuộc đời,
    Yêu con, cha có mấy lời cho con.

    ReplyDelete
  8. Cái bình nứt
    Haley
    (Dịch từ MoralStories)
    Một người gùi nước ở Ấn Độ, có hai cái bình gốm lớn, mỗi cái được cột vào đầu của một sợi dây và rồi được đeo lên cổ anh ta để mang về nhà.
    Một trong hai cái bình thì còn rất tốt và không bị chút rò rỉ nào cả.
    Cái còn lại bị nứt một chút nên nước bị vơi trên đường về nhà, chúng chỉ còn lại có hai phần ba.
    Hai năm trời anh ta vẫn sử dụng hai cái bình gùi nước đó, mặc dù lượng nước mà anh ta mang về nhà không còn nguyên vẹn.
    Và lẽ dĩ nhiên, cái bình tốt tỏ vẻ hãnh diện, trong khi cái bình nứt thì cảm thấy vô cùng xấu hổ.
    Một ngày nọ, bên dòng suối, cái bình nứt đã thưa chuyện với người gùi nước:
    - Tôi rất xấu hổ về bản thân và muốn nói lời xin lỗi ông về thời gian đã qua".
    - Sao lại phải xin lỗi? Mà ngươi xin lỗi về chuyện gì? - Anh ta hỏi lại cái bình.
    - Suốt hai năm qua, do vết nứt của tôi mà nước đã bị rò rỉ trên đường về nhà, ông đã phải làm việc chăm chỉ nhưng kết quả mang lại cho ông đã không hoàn toàn như ông mong đợi - Cái bình nứt đáp.
    Với lòng trắc ẩn của mình, người gùi nước rất thông cảm với cái bình nứt, ông ta nói: "Khi chúng ta trên đường về nhà, ta muốn ngươi chú ý đến những bông hoa tươi đẹp mọc bên vệ đường".
    bai1-1377857530.jpg

    Quả thật, cái bình nứt đã nhìn thấy những bông hoa tươi đẹp dưới ánh nắng mặt trời ấm áp trên đường về nhà và điều này khuyến khích được nó đôi chút. Nhưng khi đến cuối đường mòn, nó vẫn cảm thấy rất tệ bởi nước đã chảy ra rất nhiều, một lần nữa nó lại xin lỗi người gùi nước.
    Người gùi nước liền nói: "Ngươi có thấy rằng những bông hoa kia chỉ nở một bên vệ đường, chỉ phía bên ngươi không?
    Thật ra, ta đã biết rất rõ về vết nứt của ngươi, và ta đã lấy điểm yếu đó để biến nó thành điều có ích.
    Ta đã gieo một số hạt hoa ở vệ đường phía bên ngươi, và mỗi ngày trong khi ta gùi nước về nhà, ta đã tưới chúng từ những chỗ rò rỉ của ngươi.
    Giờ đây, ta có thể hái những bông hoa tươi tắn ấy để trang trí nhà cửa của ta.
    Không có vết nứt của ngươi, ta đã không có những bông hoa duyên dáng để làm đẹp ngôi nhà của mình".
    Bạn thân mến,
    trong cuộc sống cũng vậy, ai cũng đều có những vết nứt,
    vì vậy chẳng ai là hoàn hảo cả,
    tất cả chúng ta đều có thể là "cái bình nứt",
    nhưng nếu chúng ta biết chấp nhận và tận dụng nó, thì mọi thứ đều có thể trở nên có ích.

    ReplyDelete