THƯ NGỎ

WELCOME TO TV6269

Các bạn thân mến,

Năm 1962 chúng mình bước vào Trưng Vương bằng những bước chân ngập ngừng của những cô bé lớp Đệ Thất ngây thơ. Rồi 7 năm học trôi qua những kỷ niệm với bạn bè, với Thầy Cô, với lớp học, với ngôi trường yêu dấu đã để lại trong ký ức của chúng mình tình bạn thân thiết và những kỷ niệm êm đềm, mơ mộng của một thời áo trắng TV.

Ngày nay tuy ở khắp mọi nơi, chúng mình đã tìm gặp lại nhau. Xin chào mừng tất cả các bạn và ước mong qua trang Blog Trưng vương 62-69 này sẽ là nơi gặp gỡ thân ái để TV6269 cùng ra chơi, vui đùa như ngày xưa trong sân trường yêu dấu.

TV6269







Tuesday, April 14, 2015

TÔI YÊU SÀI GÒN

TÔI YÊU SÀI GÒN
Đọc chơi để nhớ về Sài gòn
  ( bài sưu tầm internet)
 Lê Ngọc Điệp ( người bạn của tôi thời ĐHSP)

                                               TÔI YÊU SÀI GÒN

Tôi yêu cái cảm giác được khám phá những vùng đất mới. Du lịch, hai từ ngắn gọn ấy không biết từ khi nào đã trở thành niềm đam mê của tôi. Nhưng có một thứ tôi nâng niu hơn nữa. Đó là cảm xúc trong giây phút trở về. Về với Sài Gòn thân thương.
Thật khó diễn tả hết cảm xúc trong khoảnh khắc thương yêu đó. Dù đi xa hay gần, chuyến đi tính theo đơn vị ngày hay tuần hay tháng, những cảm xúc ấy đều dào dạt tràn đến trong cùng một thời điểm.
Đó là khi, ngóng qua ô cửa nhỏ và lớp kính dày của máy bay, tôi thấy độ cao hạ dần bên ruộng đồng tươi mới và những dòng sông quyến rũ. Tiếp đến là tòa nhà Bitexco chót vót trông như trái bắp và… chớp mắt đã thấy con đường Cộng Hòa như sợi chỉ mảnh mai vắt ngang tấm áo đầy màu sắc của cô gái Sài Gòn.
Đó là khi, ô kính xe lửa ghi lại khoảnh khắc qua ga Bình Triệu, đã “nghe” được hơi hướng, mùi vị của Sài Gòn. Gương mặt người trở về có thể chưa qua cơn ngái ngủ nhưng trong lòng đã rộn ràng ca hát Sài Gòn ơi ta đã về…
Đó là khi vi vu bánh xe máy chạm đến bờ Bắc cầu Sài Gòn, khói bụi, cát tung mịt mù và trước mặt lấp loáng bao tòa cao ốc. Nơi cao nhất trên cầu, tôi có thể thấy mọi thứ chứa đựng trong Sài Gòn. Những mái villa ngói đỏ điềm đạm một cách kiêu kỳ lẫn dưới bóng cây bên dòng nước. Những căn nhà tạm bợ vách tôn sàn gỗ và cánh cửa làm bằng vật liệu gì không rõ, nửa trên bờ, nửa lấn ra sông. Tàu hàng bề thế hay ghe xuồng mỏng manh. Siêu xe bóng nhoáng hay những chiếc cub bền bỉ với thời gian. Tôi yêu tất cả Sài Gòn.
Sài Gòn trong tôi không chỉ là thành phố. Trở về Sài Gòn là trở về quê hương. Làn gió Sài Gòn có thể khiến tôi nhăn mặt vì bụi khói nắng mưa nhưng lại ẩn chứa hương vị trăm năm, thứ hương vị đặc sắc đã ngày ngày nuôi dưỡng tâm hồn hoài cổ trong tôi.
Thật buồn cười khi tôi cứ nghĩ đến Sài Gòn từ thuở khai hoang. Dạo bước trên từng ngõ ngách phố phường, lòng tôi miên man không dứt với những cuốn sách sử, để “rà” xem nơi này mười năm trước, năm mươi năm trước, một trăm năm trước, hay ba trăm năm trước đã từng ghi lại những dấu ấn nào. Yêu con chữ Sài Gòn, yêu luôn cả cái hồn xưa của tên gọi Bến Nghé hay Phiên Trấn dinh, Tân Bình huyện, Gia Định trấn, Phiên An thành…
Đã 20 năm ở đất Sài Gòn. Sài Gòn của tôi vẫn thế. Từ năm 1994 đến giờ Sài Gòn vẫn đẹp thay. Nhớ lúc nhỏ đường phố chỉ xe đạp, xích lô, xe cub, lâu lâu lại vài chiếc Toyota hay Mercedes. Trưa trưa là từng dòng nón lá đổ bộ, tiếng rao hàng rong thưa thớt. Chiều chiều lại là những cơn mưa bất chợt. Rồi cả những lúc cao điểm 7 giờ, 11 rưỡi, 5 giờ chiều kẹt xe, quán ăn, quán nước mở nhạc xập xình để câu khách. Tất cả cùng tạo nên một âm thanh bát nháo, nhưng đối với tôi, đó là “tiếng” của Sài Gòn, “tiếng” của sự bình yên…
Nét quyến rũ của Sài Gòn còn nằm trong chính sự thay đổi của một thành đô năng động. Bồi hồi xúc động xiết bao trong mỗi lần trở về, Sài Gòn đều duyên dáng khoe ra những nếp áo mới, khi là một tòa cao ốc tinh tươm và ngạo nghễ, khi là một đại lộ thênh thang tít tắp, cũng có khi là những ô vỉa hè mướt xanh dọc hai bên đường như chiếc áo được viền tà. Tôi đã yêu cái phong vị xưa cũ, lại càng thêm yêu hơi thở tràn trề sức sống của Sài Gòn mến thương.
Thật thiếu sót nếu không nhắc đến cảm giác nhẹ nhàng thư thái của café Sài Gòn. Sự tiện nghi và cách bày trí ngày càng tinh tế trong những khuôn viên rợp mát luôn mang cho tôi một tâm thế an nhiên tự tại. Nơi đó, những vị khách không quen biết đôi khi làm tôi nóng máu vì mùi khói thuốc, nhưng cái cách họ chuyện trò và lắng tai nghe nhạc cũng đủ cho tôi biết Sài Gòn nên thơ đến dường nào. Bao nỗi tâm tư, bao niềm tình tự, có lẽ đã đong đầy trong những quán xanh ngõ nhỏ êm đềm.
Cuối cùng, về với Sài Gòn chính là về với gia đình và công việc. Tôi chợt nhận ra, bao chuyến đi xa, cái mình nhận được không chỉ là lượng kiến thức về văn hóa, địa lý, lịch sử hay những giây phút thư giãn hòa mình cùng thiên nhiên, điều quý giá nhất là, tôi càng cảm thấy nhớ, thấy yêu gia đình hơn sau mỗi chuyến đi, tôi càng hăng say mê mẩn hơn với công việc, với những ngày tháng sinh viên, với những điều ngọt ngào nhất mà cuộc sống mang lại.
Và tất nhiên, mỗi lần trở về, cũng là để thương để nhớ, để say sưa hơn với Sài Gòn
Vy Nguyen
Tháng 8/2014, đêm mất ngủ giữa lòng Sài Gòn.

No comments:

Post a Comment