VÔ THƯỜNG
Tối qua thao thức mãi, nghĩ đến cô bạn thật thân, cô bạn ngồi cạnh
của một thời áo trắng Trưng Vương, cô bạn với bao kỷ niệm buồn vui của
cuộc sống,. Bờ vai yêu thương của bạn tôi đã rong chơi miền an lạc, để
bạn tôi hụt hẫng, bước thấp bước cao...Bàng hoàng ....vẫn chưa tin được
đó là sự thật. Nghe giọng nói của bạn trong tiếng khóc, rồi hai đứa cùng
khóc,,, Cuộc đời vốn vô thường...còn duyên thì ở, hết duyên đi...Biết
vậy mà sao vẫn thấy đau lòng. Thương bạn tôi nhiều . Muốn
được ôm bạn thật chặt, muốn được nắm lấy tay bạn như muốn sớt chia chút
buồn đau của bạn... Lại nhớ đến những câu thơ trong bài thơ " Đôi dép"
của Nguyễn Trung Kiên:
..."Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu "
Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu "
Nghĩ đến bạn tôi khập khiễng trên con đường phía trước. Thấy quặn
lòng....Biết làm sao được khi cuộc đời là vậy....Bạn thương yêu của tôi
ơi, tôi luôn ở bên bạn. Mình cùng dựa vào nhau nhé, bạn già của tôi.
Thương và nhớ bạn nhiều.
Phương Lan.
11:40 tối thứ ba 07/06/2016
No comments:
Post a Comment