Cuộc sống vốn ngắn ngủi lại vô thường . Mỗi ngày qua đi , chúng ta không thể kéo lại được , lại nhớ đến một câu trong một câu chuyện " không bao giờ ta có thể tắm hai lần trên một dòng sông" . Thật vậy, cuộc đời cứ thế mà trôi chảy và mỗi ngày có được một niềm vui , đó là một hạnh phúc mà mỗi chúng ta ai cũng có thể có.
Mỗi ngày , sau 8 tiếng làm việc , trở về nhà trong căn phòng nhỏ bé đầy ắp kỷ niệm. Khi đã mất một bờ vai ,niềm vui của tôi là gia đình , bạn bè và những cô cậu học trò ngày nào. Được nghe tiếng nói của bạn bè, học trò , chia sẻ mọi điều của cuộc sống là những niềm vui hàng ngày của tôi. Nói chuyện hàng giờ...cười cười , nói nói là niềm vui mà tôi được có mỗi ngày. Có bạn gọi chỉ nói vài câu thăm hỏi , có bạn trò chuyện hàng tiếng đồng hồ mà vẫn chưa hết chuyện. Có bạn 10:00PM mới gọi, lan man đủ điều tận đến 11 giờ đêm. Niềm vui còn là những thăm hỏi của học trò nhiều năm về trước, nhắc về kỷ niệm của một thời phấn trắng , bảng đen.
Một niềm vui khác nữa là được ngồi trước " người tình mặt vuông" để đọc tin tức để xem những hình ảnh hay , được nghe những bài hát hay và để được biết tin tức của bạn bè khắp nơi trên thế giới. Và trang facebook cũng đem đến cho tôi bao niềm vui . Có thể nói rằng thiếu vắng " người tình " này thì tôi cảm thấy buồn , thiếu vắng niềm vui ... Thật vậy , một lần máy của tôi bị virus ...một lần cái màn hình đình công không chịu sáng ...buồn não ruột ...thế nhưng có người đã tìm lại niềm vui cho tôi , mà tôi gọi là " niềm vui của tôi"
Niềm vui của tôi chính là một cậu học trò tôi đã dạy cách đây nhiều năm .Hồi đó, gia đình em ở gần nơi tôi ở , mấy chị em của em đều học tôi. Khi tôi mới đặt chân lên nước Mỹ, em đã đến thăm tôi... Rồi bẵng đi một thời gian , bặt tin em . Một ngày đẹp trời, từ trong phòng làm việc , thấy bóng một thanh niên đi ngang , nhìn ra chính là cậu học trò ngày nào. Em bước vào phòng làm việc của tôi . thầy trò tôi mừng rỡ cho cuộc hội ngộ đầy bất ngờ này. Thì ra em đến nơi tôi làm việc để sửa hệ thống computer cho hãng tôi. Mừng cho em đã có một mái ấm gia đình bên vợ và hai cô con gái.
Thứ sáu tuần trước , tôi còn thư cho bạn bè và gia đình mãi đến tận khuya. Sáng thứ bảy, mở máy ... cái monitor mần thinh...không lên tiếng..thử đi , thử lại bao lần cũng không lời đáp...Buồn thật buồn. Gọi cho cậu học trò , không ai trả lời , text cho em than buồn ...Tối thứ bảy ngủ không an giấc...Trưa chủ nhật , đến cô em họ ăn giỗ thì chuông reng, đang lái xe...chờ đến đèn đỏ, ngó trước , ngó sau mới biết là em đã gọi 3 lần. Đến nơi, gọi lại cho em . Em hẹn chiều thứ hai sẽ đến....Lòng đã thấy vui trở lại. Đi làm mà chỉ mong đến giờ về. Em đến với một cái monitor trên tay và đã mang niềm vui trở lại cho tôi. Tối đó, tôi thức thật khuya để viết và đưa hình ảnh cuộc hội ngộ của TV quận Cam chúng tôi với hai bạn Dung Hoàng. Thức khuya và phải dậy sớm đi làm , thế nhưng tôi đã ngủ thật ngon.
Cám ơn em , Thiệu , niềm vui của cô.
PHƯƠNG LAN hb
July 4th, 2014 6:45 PM
Cau hoc tro nay that dung la mot niem vui cua Lan .Tu nay Lan se khong phai lo lang ,va buon ba moi khi bi cam cum ,bi nhuc dau ,so mui v..v..Nhung ai da tung bi lam reo ,lam kho rat thong cam noi vui nay ,
ReplyDeleteKim Hung
Cám ơn bạn già luôn chia sẻ mọi vui buồn trong cuộc sống của ta.
DeleteFriendship cannot be measured , only treasured.
PLan.