Làm sao giữ lại...
Làm sao giữ lại điều không thể..
Cát biển tuôn dần qua kẽ tay!
Làm sao miên viễn... đời dâu bể
Bão gió trên ngàn thôi cuốn mây .
Làm sao níu áo thời gian lại
Ngắm nụ xuân thì chưa úa môi.
Làm sao tắm gội dòng sông cũ
Lạ lẫm chiều nay bến lở, bồi.
Làm sao giữ được tình ban sớm
Chưa kịp hoàng hôn đã nhạt màu.
Ta trách sao người thay đổi vội
Chắc gì.. ta chẳng đổi thay mau!
Làm sao níu giữ ngày nhung lụa
Hào phú.. vang danh của một thời.
Phút chốc chiều nào bao '' cái của..''
Đồng tình đội nón vụt xa xôi.
Soi gương thấy nụ cười năm đó
Chẳng biết vì răng.. méo mó rồi!
Làm sao giữ được điều không thể...
Cầm bằng như... nước cuốn hoa trôi.
Vốc nước lòng tay khôn giữ được
Vạn sự trên đời cũng.. rứa thôi!
Sưu tầm trên net
Cát trắng thơm tho, lùa vào trong nắm tay
ReplyDeleteNào ngờ cát úa tuôn ra dần dà chẳng có hay
Ân tình trong lúc đôi mươi
Bao giờ cũng vẫn mau phai
Cho ngàn thông réo tên ai, từ đó
Lớp sóng mơn man thịt mềm, da ngát hương
Nào ngờ sóng cuốn trôi đi lầu vàng trên bãi hoang
Khi tình tôi chít khăn tang
Ai gào ai giữa đêm trăng
Cho từng lớp sóng kêu than
CN.
Cảm ơn chị PLan, hay và đúng quá!
ReplyDeleteViên
Chị Lan ơi,
ReplyDeleteCám ơn Chị đã gửi môt bài thơ hay.
Tốt hơn hết mình chẳng nên giữ điều gì quá chặt phải không Chị .
Vân
Cầm mãi ly nước sẽ thấy nặng, thế thì đặt ly nước xuống....
ReplyDeleteBuông ...thấy nhẹ nhàng hơn, Vân nhỉ?
Chị Lan.
Vâng, bởi vì:
ReplyDeleteBuộc thì thân nặng, Tâm đau, Trí tối
Buông thì Thân nhẹ, Tâm vui, Trí sáng
Vân