Chao ôi! Thu đã tới rồi sao?
Thu trước vừa qua mới độ nào!
Mới độ nào đây, hoa rạn vỡ
Nắng hồng choàng ấp dãy bàng cao
( Chế Lan Viên)
Vài dòng thơ làm ta gợi nhớ đến mùa thu Hà Nội. Thu Hà Nội thơ mộng , lãng đãng quyến rũ như câu hát :
Hà Nội mùa thu cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ.
Nằm kề bên nhau, phố xưa nhà cổ, mái ngói thâm nâu...
Hình ảnh cây cơm nguội vàng là một nét độc đáo của thu Hà Nội.Cuối tháng tám, lá cơm
nguội bắt đầu bạc dần đi cái màu cốm xanh của mình, thân lá mỏng lại
dần ngả vàng giữa tháng chín và buông mình xoay tròn trong gió, rụng
vàng au trên những lối phố, vỉa hè của những chiều tháng mười nồng nàn
hoa sữa. Cơm nguội kết quả, chín vào mùa hè và khô lại, rụng theo lá
giữa mùa thu, và bởi thịt quả có vị giống hạt cơm nguội nên người ta mới
gọi cây bằng tên từ mùi vị của quả.
Hà Nội có những cây cơm nguội lớn, sống dài hơn cả một
đời người. Người thì cuối đời như lá vàng phai, rụng xuống trong chiều
về lòng đất mẹ. Chỉ cây là bền bỉ, dẫu thân cành khô héo giữa mùa đông,
bén chút hơi xuân khi mùa về đến là lại cựa mình hồi sinh, lấm tấm những
chấm li ti màu đồng bám đầy cành, tắm mình trong mưa xuân ngọt lành trổ
thành lá non.
Cây lao xao đong đếm những vui buồn, những đổi thay của
đất trời, của đời người . Cây cơm
nguội vàng vẫn luôn được người đi xa Hà Nội nhắc nhớ; là niềm mong ngóng
một lần đến thăm của những ai biết yêu Hà Nội từ một câu hát và giai
điệu trữ tình của Trịnh công Sơn mỗi độ Hà Nội vào thu...
Mùa thu Hà Nội không chỉ có cây cơm nguội vàng mà đâu đây trong gió thu thoang thoảng hương cốm làm nhớ về chốn
đồng quê với hương vị của lúa non, gợi về một vùng yên bình thật nhẹ nhàng. Nổi tiếng nhất vẫn là cốm làng Vòng, đã từng
được tiến vào cung vua, rồi đi vào thơ ca như một nét thanh tao của
người Hà thành:
"..Hà Nội mùa thu; Mùa thu Hà Nội
Mùa hoa sữa về; Thơm từng cơn gió
Mùa cốm xanh về; Thơm bàn tay nhỏ
Cốm sữa vỉa hè; Thơm bước chân qua,..."
(Nhớ mùa thu Hà Nội: -Trịnh Công Sơn)
Mùa cốm xanh về, Thơm bàn tay nhỏ |
Cốm sữa vỉa hè
Thơm bước chân qua
Hà Nội những ngày xưa. Ngày ấy có những người phụ nữ với đôi quang đòng đưa gánh mùa thu theo hương cốm xanh non vào phố.
Chẳng
phải rao đâu, tất cả đã là quen mùa, quen lệ. Nhìn gánh hàng đi qua là
biết. Đòng đưa vì gánh hàng cốm nhẹ nhàng. Xếp trên mặt sàng là lá sen
, lá ráy óng mượt, trước quang gánh có buộc một ít lạt rơm nếp dùng để gói cốm. Có người còn đội một thúng cốm trên đầu. Ai mua hạ xuống rất nhẹ như nâng niu khẽ khàng. À, đã có cốm rồi đây. Cốm ơi…Lời gọi cốm cũng từ từ thong thả.
Cốm
là gạo mà. Quý như gạo lại thanh khiết, non tơ bởi còn giữ vị thơm của
lúa thoảng trong làn gió đồng quê mát rượi. Mua lạng cốm gói trong hai
lớp lá – lá ráy giữ cho cốm không khô, giữ cho màu xanh nếp non không
phai màu nhạt vị, lá sen bao bọc cho lớp lá trong không rách, cho
thoảng chút hương sen. Mua lạng cốm, nhón bốc bằng tay – chẳng ai lại
đi ăn cốm bằng thìa – xoa xoa hạt cốm trong lòng tay rồi thả ít một vào
miệng mà nhẩm nha cái dẻo mà không dính, cái ngọt mà ngậy, cái thơm mà
thơm thanh tao. Ăn cốm giữa lòng phố mà thấm tháp chất hương đồng gió
nội lâu rồi đang dần nhạt phai.
Mùa thu, hương cốm. Hương cốm, hương thu.Tôi yêu hương thu đó bàng bạc trong hình ảnh cây cơm nguội vàng , trong hương thơm của cốm làng Vòng.Yêu nhất hương thu vì đó là tên của một cô bạn cùng học chung trường Trưng Vương yêu dấu. Cô bạn xinh đẹp, trẻ trung và thật dễ thương. Mùa thu cũng là sinh nhật của bạn tôi, Thu Hương.
Trưng Vương 62-69 mừng sinh nhật của Thu Hương.
Thương chúc Thu Hương khỏe mạnh, yêu đời, trẻ trung và mãi xinh đẹp.
Chút cốm làng Vòng tặng bạn tôi vào ngày sinh nhật.
PHƯƠNG LAN hb
11:30PM 08/11/2015
No comments:
Post a Comment